Hàn Phúc Lăng chưa từng sợ máu, cũng chưa từng ghét tuyết rơi nhưng mỗi khi y trông thấy hai thứ đó cùng lúc lại khiến tâm trạng y nặng nề. Sự mất mát, đau nhói trong tim khiến y ngẩn ngơ. Rốt cuộc tại sao... y lại không thích nó như vậy.
Khi chứng kiến Sở Ngạn nằm bất động trên tuyết, tận sâu trong linh hồn cái cảm giác sợ hãi lại ùa về, nó run rẩy khiến y phát điên không kiềm chế được bản tính hung bạo của mình.
Yên lặng nhìn người đang ngủ say.
- "Sở Ngạn, ngươi yên tâm trẫm nhất định sẽ không để ngươi rời xa trẫm"-
Hàn Phúc Lăng từ bên trong hộp gấm lấy ra một viên đan dược trong hai viên. Thứ này, được Vạn Phúc đan, do chính tay mẫu thân y là đại sư y dược đồ đệ của bậc thầy trong thái y viện đã lui về ở ẩn luyện thành.
Trước lúc mẫu thân tự vẫn để dành lại một cơ hội sống sót cho Hàn Phúc Lăng đã đưa cho y ba viên Vạn Phúc đan, đan này có thể giải bách độc, chữa bách thương. Ba viên đan dược chính là cho y ba cái mạng, mẫu thân đã chu toàn cho y trước khi rời khỏi nhân thế.
Ngoài trừ một viên đã sử dụng trước đây, khi thái hậu cho người hạ độc y ra thì vẫn còn hai viên luôn y cất giấu rất kỹ.
Hàn Phúc Lăng không ngại đem viên đan dược thần kỳ cho vào miệng của hắn, y nguyện mất đi một cơ hội sống sót để cứu lấy hắn. Cũng có thể thấy địa vị của Sở Ngạn trong lòng Hàn Phúc Lăng không chỉ dừng ở việc sủng ái, cũng không chỉ dừng ở hai chữ trung thần.
- "Sở Ngạn, ngươi nhất định phải cùng trẫm đi hết kiếp này, ngươi nhất định phải chứng kiến nàng ta chết không toàn thây"- Trao cho hắn nụ hôn thấm đượm sự âu yếm. Hàn Phúc Lăng cũng không rời đi, chỉ nằm bên cạnh hắn, chờ vết thương hồi phục rồi hắn sẽ trở lại bên cạnh y.
[Ngươi có phải làm hơi quá đáng rồi không? Đến cả thần dược cũng không ngại cho ngươi, ngươi vì sao còn muốn làm đau y?] - Lucifer nhíu mày, sự bất bình thay cho Hàn Phúc Lăng càng dâng cao hơn.
- "Ái tình là chốn bi ai, nếu như ta nguyện dính vào rắc rối này thì vạn năm cũng khó dứt ra"- Sở Ngạn thản nhiên trả lời, hắn thật sự không muốn ở cái vị diện này lâu hơn nữa. Hàn Phúc Lăng quá thâm tình, quá yêu hắn khiến cho bản thân Sở Ngạn cảm thấy không xứng. Hắn không xứng có được tình yêu ấy...
[Một kẻ đến cả Thiên đế còn không sợ như ngươi lại sỡ hãi ái tình sao? Thật khiến ta mở rộng tầm mắt] - Lucifer quen biết Sở Ngạn nhiều năm, chưa từng thấy cũng như chưa từng nghe hắn thừa nhận hắn sợ thứ gì, đây là lần đầu tiên a.
- "Ngươi sẽ không hiểu và mãi mãi không hiểu nếu như vĩnh viễn ở dạng mèo"- Sở Ngạn khinh bỉ nhắc nhở nó.
[... Câm miệng, ngươi đi làm nhiệm vụ cho ta] - Sao nó có thể quên mất việc này chứ, ái tình sẽ khiến nhiệm vụ bị trì hoãn, tốt nhất là không nên yêu đương gì.
•
Qua mấy ngày, Sở Ngạn vẫn không tỉnh dậy, hoàng đế đã gần cả tháng không đến hậu cung, khiến cho triều thần đều lo lắng, ngay cả thái hậu cũng không dám manh động.
Thừa tướng là trọng thần của tiên đế, đã từng được tiên đế rất trọng dụng nhưng khó mà chắc chắn lão không tham ô, không làm những trò đen tối sau lưng thiên tử. Chỉ là tiên đế độc đoán, sẽ không nương tay với bất kỳ ai phản bội mình, ngay cả khi điều đó sẽ khiến nhân dân oán giận.
- "Bẩm hoàng thượng, Hà Bằng đã ba tháng không mưa, dân chúng đã khổ sở không thôi, xin hoàng thượng đích thân du tuần, trấn an lòng dân"- Những vùng đất có núi có rừng thì đã giải quyết được việc hạn hán nhưng Hà Bằng lại nằm giữa không có núi, chỉ gần sông nhưng dòng sông ấy cũng đã cạn rồi.
Hàn Phúc Lăng gật đầu -"Sau hai ngày, trẫm sẽ du tuần ở Hà Bằng đích thân cầu mưa chúc phúc cho bá tánh muôn dân"- Sắp tới cũng đã sẽ đến lễ hội công nông của đất nước, tục lệ xưa này đều phải cho mặt hoàng đế để chúc phúc.
- "Nếu đã hết, bãi triều"- Y vốn định trở về muốn xem Sở Ngạn thế nào nhưng lại có một vị viên quan không biết sống chết:
- "Hoàng thượng, kỳ tuyển tú cũng sắp đến, xin ngài chỉ định"- Một viên quan lấy dũng khí đối mặt với khuôn mặt không cảm xúc của y mà nói.
Hàn Phúc Lăng bật cười, nụ cười khiến cho tất cả đều im lặng -"Biên cương vẫn còn thiếu người, ái khanh có thể thay mặt trẫm tiếp quản nơi đó không?"-
- "Hoàng... thượng, hoàng thượng tha mạng, là thần ăn nói hồ đồ"-
Hàn Phúc Lăng hạ mi -"Làm việc cho trẫm là đáng tội chết sao?"-
Buổi thượng triều thế mà lại rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợ, những quan thần trước đây là phe cánh của thái hậu và thừa tướng đều nín thở không nói được lời nào. Hậu cung hoàng đế không quan tâm, tiền triều lại bị nắm giữ từ binh đến quốc khố, có thể thế lực của hoàng đế hiện tại không phải ngày một ngày hai có thể lật đổ được.
- "Hậu cung không xen vào tiền triều, tiền triều cũng không được xen vào hậu cung"-