Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 2.11:




Tuyết đã ngừng rơi, dưới sự thúc ép của Lucifer, Sở Ngạn đành phải chậm rãi tỉnh dậy. Nhưng khi đối diện với Hàn Phúc Lăng, Sở Ngạn lại không thể nào nhìn thẳng được, có lẽ vẫn nên chấm dứt việc này thôi.
Vốn dĩ tưởng chừng sẽ như bèo dạt mây trôi, có duyên thì gặp, hết duyên thì gỡ nhưng tình cảm chân thành này, thật có lỗi Sở Ngạn không tiếp nhận được.
- "Đã tỉnh lại thì tốt rồi"- Hàn Phúc Lăng hôn lên bờ môi của hắn, có phần mạnh bạo, có phần chiếm hữu, dường như y cũng đã nhận ra được ánh mắt lảng tránh của hắn.
Sở Ngạn hít một hơi thật sâu, gượng gạo nở nụ cười -"Là thần gây phiền hà cho hoàng thượng"-
- "Phiền hà sao?"- Hàn Phúc Lăng hạ giọng, đem hắn đè lên long sàng, giữ chặt lấy cằm hắn, tiếp gặm lên phần môi đã sưng lên. Tay đã luồng qua vạt áo nhưng chợt nghĩ đến vết thương chưa lành của hắn khiến y thương tâm mà ngăn chặn dục vọng của bản thân.
- "Khi không có ngươi, nơi đây mới gây phiền hà cho ta"- Y chỉ vào tim mình, nó đập rất nhanh, tựa như chỉ trong một chốc liền vỡ ra.
- "Từ nay ngươi chính là quý quân của trẫm, bất cứ kẻ nào cũng không được phép ức hiếp"- Từ khi khai thần lập quốc, quả thật có tiền lệ nam nhân cũng có thể trở thành phi tần của hoàng đế nhưng sau này dưới áp lực của triều thần, những hoàng đế tiếp theo cũng chỉ chọn nữ nhân, không tuyển tú nam nhân nữa.
Sở Ngạn vừa nghe xong liền có cảm giác bị nghẹn cái gì đó ở cổ -"Hoàng thượng, nếu như người làm vậy, triều thần nhất định sẽ không tán thành, mất đi lòng dân"-
- "Bá tánh an yên, quốc khố đong đầy, ngoại giao liên bang rất tốt, không có chiến tranh, nhân dân nhất định sẽ hiểu lòng thiên tử. Còn triều thần, khi nào trẫm còn sống thì bọn họ cũng không có quyền lên tiếng"- Hàn Phúc Lăng dường như đã đưa ra rất nhiều quyết định trong lúc hắn chìm trong hôn mê.
- "Ngài sẽ mãi mãi lưu danh bạo quân"- Sở Ngạn thật sự không ngờ vị hoàng đế trong sử sách được luận là một người vô tình, hậu cung ít giá nhân nhất trong các vị hoàng đế suốt chiều dài lịch sử, thế mà để một tiểu thái giám làm bôi đen danh tiếng thì chẳng hay chút nào.
Hàn Phúc Lăng trầm mặc, đem hắn kéo vào lòng, mái tóc dài được y xoa dịu dàng -"Chỉ cần bên cạnh ngươi, trẫm nguyện từ bỏ tất cả"- Phải, y nguyện từ bỏ tất cả.
- "Lucifer, ngươi có nghĩ y vẫn nhớ điều gì không?"- Sở Ngạn thật sự nghi ngờ y vẫn mang những ký ức khi luân hồi.
[Một người đã luân hồi trải qua kiểm tra rất kỹ càng, không thề có sai sót. Nhưng... ngươi quên rồi sao, canh Mạnh Bà chỉ khiến quên đi ký ức nhưng không thể quên đi cảm giác trong linh hồn] - Nhưng phải có cảm xúc mãnh liệt thế nào mà khi luân hồi vẫn nhớ về hắn chứ.

Tại cung của thái hậu, những tiếng đập vỡ đồ đạc vẫn luôn vang lên không ngừng khiến mọi người đều sợ hãi -"Chết tiệt, triều thần làm sao mà lại để một tên thái giám có thể trèo lên vị quý quân?"- Thái hậu giận đến mức cả chuỗi phật cũng đã đứt đoạn.
- "Tên thái giám đó cũng thật là tài giỏi, dám quyến rũ hoàng thượng khiến cho ân sủng dồn vào một mình, quả nhiên còn hơn tiện nhân"- Khải phi ngồi bên cạnh cũng không khỏi bất bình, một tên nam nhân không ra nam nhân, nữ nhân không ra nữ nhân vậy mà lại khiến hoàng thượng từ bỏ cả hậu cung, thật đáng chết.
- "Quả thật là ô nhục cả hoàng tộc. Ai gia nhất định không thể để yên việc này"- Thái hậu hỏa giận công tâm, đến cả chén trà mình yêu thích nhất cũng đập vỡ.
- "Còn hoàng hậu cũng chẳng được lợi ích gì, đều là thứ ngu ngốc"- Thái hậu nghe được tin báo của cung nữ A Thanh cũng chỉ có thể nhịn tức giận trong lòng.
Khải Liên cũng không quá bất ngờ -"Từ sau khi bệnh nặng dậy, hoàng hậu như biến thành một người khác. Luôn miệng nói rằng quyền bình đẳng còn muốn đưa lời hưu thư với hoàng thượng, quả thật bệnh xong ngốc rồi"-
- "Dù kế hoạch mở tửu lầu, khai thác muối và than cũng coi như là có lợi cho An thị nhưng không hiểu sao lại bị phát hiện được, khiến cả thừa tướng cũng phải mất mạng. Đám sơn tặc đó quả thật khiến ai gia cảm thấy nghi ngờ"- Thái hậu mất đi sự ủng hộ của thừa tướng cũng như đã lấy đi nửa cái mạng của bà. Khó mà tranh đấu được với hoàng đế quyền uy cao thâm.
Khải Liên thở dài -"An Kỳ dù gì cũng chỉ con nuôi của An thị, không thể để vì một con sâu làm hỏng cả một nồi canh, mong thái hậu suy xét"-
- "Khải Liên, ai gia biết con chịu nhiều cực khổ, phải sống dưới cái bóng của An Kỳ, không thể công khai danh phận đường hoàng. Nhưng hãy nhớ lời ai gia, chỉ cần hoàng đế băng hà, con của con sẽ được lên hoàng vị, ngay khắc đó An thị sẽ được phồn vinh"- Thái hậu an ủi Khải Liên, vẻ mặt đấy ưu thương.
- "Đại thần truyền tin với ta, hai ngày nữa hoàng đế sẽ đến Hà Bằng, sẽ đóng trại ở đây bảy ngày để cầu phúc an dân. Đây là thời cơ thích hợp nhất cho chúng ta"- Hàn Phúc Lăng không phải con ruột của bà, sao bà có thể yên tâm? Huống chi, lúc nhỏ bà mưu hại y không ít lần, sao có thể bảo đảm y hiếu thuận với ai gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.