Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 3.12:




Sáng hôm sau, Vĩnh Hy đã rời phòng từ sớm. Sở Ngạn từng bước khập khiễng đến trước chiếc gương lớn.
Thân thể thiếu niên từ trên xuống dưới, từng tấc da trắng nõn đều là dấu vết của cuộc xâm lấn. Nhưng thứ chói mắt nhất chính là dấu ấn hình ngôi sao nằm phía sau lưng.
[Ngươi xem, nguyền ấn đồng sinh đồng tử cũng đã khắc, ngươi có muốn chạy cũng không được] - Lucifer cười thật lớn khi thấy có người gặp họa sau bao nghiệp chướng gây ra.
Sở Ngạn không quan tâm đến lời châm chọc của nó, chỉ sờ lên nguyền ấn trên vai. Nụ cười bất giác nở trên môi, tàn thuốc đêm qua gần như đã biến mất toàn bộ.
- "Y đã muốn cùng chết với ta thì đương nhiên ta cũng chẳng ngăn"- Hắn liếc một cái rồi bỏ mặc Lucifer chưa kịp tiêu hóa hết lời nói vừa rồi.
Đến lúc ngờ ngợ hiểu được vấn đề -[Cái tên vô tâm vô phế kia, ngươi đến cuối cùng vẫn muốn rời đi sao?]- Vậy mấy cái biểu cảm, lời hứa,... là cái quái gì? Trông thật tâm thế mà, chẳng lẽ đến cả nó cũng bị lừa rồi sao.
•. Đọc‎ 𝘁r𝓾𝙮ệ𝓷‎ ha𝙮‎ 𝘁ại‎ ++‎ TrùmTr𝓾𝙮ệ𝓷﹒𝐕𝓷‎ ‎ ++
Vĩnh Hy nghiêng đầu quan sát thời gian, tiểu hồ ly của y vẫn chưa tỉnh giấc, bên ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa lớn. Tiếng sấm âm vang khắp cả một vùng trời. Bên dưới lâu đài lại vang lên những âm thanh quỷ dị, tựa như có ai đang đi lại trong đêm.
Y liếc nhìn cửa sổ một cái rồi cũng nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi giường. Y từng bước theo dãy hành lang dài mà đi đến nơi phát ra tiếng động. Lâu đài được xây dựng dựa trên lâu đài cũ cách đây mấy trăm năm trước của một vị bá tước muốn đến phương Đông yên bề hưởng thụ.
Vĩnh Hy từng chút mở cánh cửa sắt nặng nề đã phủ một lớp bụi phía trên. Những bộ xương không đầu vốn dĩ đã mất tích ở sở nghiên cứu nay lại được xếp thành vòng tròn xếp hành ngũ hành quỷ sẵn sàng khởi động bất cứ lúc nào.
Dọc theo căn phòng rộng lớn là những bức tranh được điêu khắc lên vách tường. Hình ảnh dần thay đổi theo từng bước chân của y. Từ lúc lâu đài của bá tước được xây dựng đến hình ảnh xiêu vẹo cuối cùng là nơi này chìm trong biển lửa.
Đến cuối căn phòng là một cỗ quan tài được những xiềng xích bao bọc quanh năm đã bị mài mòn. Y chạm vào cỗ quan tài, những dòng ký như sóng biển vỗ vào bờ đong đầy tái hiện lại.
Những lời xì xầm bàn tán của người hầu khiến cho cậu bé đang đọc sách cũng phải trầm mặc -"Bá tước đại nhân đã qua đời, bao tài sản đều do kế phu nhân quản lý, thật tội nghiệp cho cậu chủ"-
- "Phải, phải đó, thật tội cho cậu ấy, mẹ mất sớm. cha lại bước thêm bước nữa nhưng chưa được bao lâu cha lại mất. Coi như chính thức mồ côi cha mẹ rồi, bao tài sản cũng rơi vào vị mẹ kế"-
Kế phu nhân vẫn vận một chiếc váy kiểu Trung Âu đen huyền. Đầu đội khăn voan, tay cầm chiếc roi da, cứ một lời bàn tán lại một đường hạ xuống cơ thế vốn xanh xao, gầy yếu của y.
- "Đều do mày, đều do mày, cái thứ sao chổi xui xẻo, khắc mẹ khắc cha, sao mày không giết cả cái nhà này luôn"- Kế phu nhân quất càng lúc càng mạnh, sự tức giận bị dồn nén dâng lên tới đỉnh điểm. Con gái tuổi đôi mươi thật đẹp biết bao, nàng đã chịu lấy người chồng lớn hơn mình, còn có đứa con riêng. Nhưng chưa được bao lâu chồng chết, bản thân bản danh mẹ kế độc ác... Một thiếu nữ hỏi làm sao có thể chịu nổi đây.
Cậu bé đau đớn nhưng cũng không lên tiếng cầu xin hay làm bất cứ gì. Chỉ chịu đựng những đòn roi hung tàn, cho đến khi cảm thấy đôi chân đứng cũng không vững nữa mới ngã quỵ xuống chìm vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, y tỉnh dậy nhưng cảm giác như cơ thể chằng thuận theo ý của mình. Đôi chân thâm tím không còn cảm giác để đi lại. Đòn roi đã phá hủy dây thần kinh vận động nơi chân... biến cậu chủ không chỉ thành người bệnh tật mà còn tàn phế.
Bao năm bị giam giữ trong căn phòng không ánh sáng khiến cho y đau đớn vô cùng, chịu đựng sự dày vo do bệnh tật, do thuốc men khiến y sắp gục ngã rồi.
Mẹ kế quả nhiên suy nghĩ chu toàn cho y, cái ngàu y không thể cứu chữa được trước khi được đưa vào quan tài bà đã tiêm thêm một liều thuốc độc để chắc chắn không có kỳ tích nào xuất hiện.
Y đã buông bỏ ý định sống tiếp, chỉ muốn giải thoát cho bản thân nhưng cái cảm giác nặng trĩu ấy vẫn luôn hàn xích trong trái tim y. Tựa như nó mạch bảo y rằng phải sống, phải sống thật tốt để thực hiện một việc nhất định phải làm...
Khi quan tai xiềng xích bị quăng xuống biển, cái cảm giác mãnh liệt thôi thúc y sống tiếp ngày càng mãnh liệt hơn. Thậm chí, trong ranh giới sinh tử y còn mơ màng thấy bóng dáng của một người đang đi xa dần, không thể nào bắt được...
Ngay lúc này, bản hợp đồng với ma quỷ chính thức được ký kết, y dấn thân vào vòng xoáy của ma quỷ. Đem từng người hầu, cả mẹ kế hiến tế cho tuổi thọ trăm năm của y. Dùng bảy mạng người tiến hành nghi thức thủ cốt tráo mệnh, đổi lấy một tay nhuốm tràm để đổi lấy thời gian chờ đợi người đó xuất hiện.
Tựa như năm đó mẹ kế đã nguyền rủa -"*sao mày không giết cả cái nhà này luôn*"-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.