Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 3.7:




Trong màn đêm tĩnh lặng, Vĩnh Hy từng bước trở về nơi mình sống, đó là một tòa lâu đài đã được phủ đầy rong rêu, đã rất cũ. Những bức tường xếp chồng lên nhau tuy đã được sơn mới nhưng vẫn còn một vài khóe cạnh vẫn lộ ra vết cháy xém.
Nơi đây gần biển, mỗi chiều ngắm hoàng hôn hoặc ngắm bình minh đều rất đẹp nhưng chưa từng có dám bước đến bờ biển này. Cách đây mấy chục năm, nghành du lịch phát triển mạnh, tất cả bãi trên thế giới đều được dùng cho việc du lịch. Nhưng khi bãi biển này mở được vài ngày, những du khách lần lượt chết đuối.
Khi trục vớt xác lên, ai cũng có triệu chứng như nhau, bụng bị phình to, xác tím tái dù mới ngâm nước được vài phút. Có người còn đồn thổi bãi biển này chứa hàng trăm vong linh đang cư ngụ. Đến cả lễ pháp cũng không thể trị hết.
Chủ đầu tư cũng đành đóng cửa bãi biển, không một ai dám đến đây nữa.
An lão gia hít một hơi thật sâu rồi cùng vợ của mình tiến vào bên trong lâu đài. Hương biển hòa thêm làn sương âm u về đêm khiến cho cả hai đều bất chợt run rẩy.
Càng đi sâu vào bên trong, bọn họ tựa như lạc vào mê cung, đi mãi mà không thấy đến cửa chính. Lúc này An phu nhân đã muốn khóc đến nơi thì Cẩm Đan nhíu mày, một tay phá hủy quỷ chắn đường, dập tan ảo cảnh.
Hóa ra nãy giờ bọn họ luôn đi một vòng tròn, chứ không hề tiến lên phía trước.
Cẩm Đan cảm thấy người này quả nhiên là tà đạo, có thể điều quỷ khiển ma. Trong vườn vẫn còn một cây đa ít nhất đã trăm năm tuổi, khung cảnh quỷ dị đến lạ thường. Hoàn toàn trái ngược với căn nhà của người thôi miên kia, chứa một sự thanh tịnh nhất định cùng với cây bồ đề trước hiên.
Tựa như hai thế cực đại diện cho thiện và ác...
An lão gia lấy một hơi thật sâu mà tiến đến gõ cửa. Tiếng khóc than quỷ dị cùng lúc chào đón bọn họ. Cánh cửa nặng nề cũng được dần hé mở. Nam nhân cũng chưa từng lộ mặt, chỉ ngồi đằng sau một tấm rèm chờ đợi bọn họ cầu xin.
- "Ngài hãy giúp con tôi, đứa bé sắp không chịu nổi nữa rồi. Bất cứ thứ gì cũng được"- An lão gia đưa rất nhiều chi phiếu nhưng một lời đáp lại của người sau bức rèm cũng không thốt ra.
Sau mấy giây lặng yên như tờ, khoảnh khắc đồng hồ điểm giờ. Vĩnh Hy mới cất tiếng hỏi -"Bất cứ thứ gì cũng được sao?"-
An lão gia ngay tức khắc gật đầu không ngớt, chỉ muốn nhanh chóng chữa khỏi cho con. Nam nhân sau bức rèm lớn cũng mỉm cười -"Ký vào thứ này, mọi nguyện vọng của ông đều sẽ được đáp ứng"- Dứt lời một tờ giấy bay phấp phới đến trước mặt cả ba, nó vẽ ra một vòng tròn màu đỏ, xung quanh là những tín đồ xếp thành vòng.
An lão gia có chút bất an nhưng ngay lập tức tiếng khóc yếu ớt như tiếng mèo kêu đập tan cả lý trí mà cùng vợ ký tên lên bản hợp đồng ma quỷ. Cẩm Đan vốn không tin chỉ cần một cái ký tên có thể chữa bách bệnh, huống chi là một ác linh. Nếu như vậy thì ở tu chân của cậu sẽ không cần phải học luyện đan, luyện khí làm gì.
Nhưng sự thật đã tát vào mặt cậu một cái đau đớn, khi bản hợp đồng vừa biến mất, đứa trẻ cũng hồng nhuận, thậm chí còn mở mắt cười đùa vui vẻ.
An phu nhân dập đầu cảm ơn, nhanh chóng ôm con mà cảm động. An lão gia cũng cười thật tươi, để lại rất nhiều chi phiếu cho y rồi cảm tạ mà rời đi. Để lại Cẩm Đan vẫn đang ngơ ngác, An phu nhân liếc cậu không khỏi khinh bỉ -"Hóa ra là một kẻ lừa đảo, mấy ngày nay cho cậu ở lại nhà quả nhiên là sai lầm"-
An lão gia không biểu tình nhưng lời nói có phần trách cứ -"Còn trẻ mà không biết lo liệu cho cuộc sống, làm ra những chuyện lừa gạt, coi như chúng tôi bố thí cho cậu, tốt nhất cút xa xa, đừng để tôi gặp lại lần nữa"- Hai người lăng mạ cậu ta xong liền rời khỏi, không quan tâm mặc kệ sống chết của cậu ta.
Cẩm Đan bản thân là con cháu thế gia của giới tu chân lần đầu bị sỉ nhục như vậy quả nhiên nổi lên phần sát tâm, nhưng cậu đến đâu mấy tháng cũng hiểu được, nơi này không áp dụng việc "Cường giả vi tôn" mà là dùng tiền để nói chuyện với tất cả mọi thứ, không thể manh động.
Cánh cửa dần đóng lại, Cẩm Đan cắn môi nhưng vẫn quyết định tiến lại bên trong lâu đài, xem rằng người bí ẩn sau bức màn kia là ai.
Cậu dò theo con đường của hành lang dài mà tiến vào được một căn phòng lớn. Xung quanh bày trí rất đẹp mắt, nhưng ngọn đèn lập lờ không sáng cũng không tối làm cho căn phòng đen trắng lên nâng thêm tông huyền bí.
Cẩm Đan từng bước tiến vào bên trong, đôi mắt dừng trên tấm cửa kính. Đằng sau lớp kính là khu vườn âm u kia, vốn dĩ nó không có gì đáng để thu hút nếu như không phải có hai thân ảnh đang hôn nhau ngoài đấy.
Thiếu niên bị hôn đến mơ màng không ai khác chính là người đệ tử của đại sư thôi miên, còn nam nhân dịu dàng ôm lấy thiếu niên có dáng vẻ rất anh tuấn, lại tăng thêm những phần ma mị khi mỉm cười vuốt ve thiếu niên.
Cẩm Đan có chút mịt mờ không hiểu việc gì đang xảy ra, bỗng nhiên cậu thấy đôi mắt của thiếu niên hướng sang đây, đôi mắt như vầng trăng khuyết trong đêm bập bùng khiến Cẩm Đan tưởng như mình chính là kẻ sắp bị phán quyết.
~~~~~~~~~~
• Châu có hơi pha lẫn huyền thuật phương Đông và huyền thuật phương Tây, nên các bạn có khó hiểu thì cứ hỏi a~ Châu sẽ giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.