Hạ Dục Niên dần mang theo tâm niệm khác thường dành cho Sở Ngạn, bản thân y dù mù mờ thế nào cũng biết được phần nào tình cảm trong mình. Y nhìn phần vảy được mình cất giữ trong hộp nhung đỏ, khẽ bật cười, cảm thấy mình thật hết thuốc chữa khi đặt nặng tình cảm với hải yêu chưa hiểu sự đời.
Y luôn mong chờ hằng đêm được gặp hắn, mong chờ nụ cười ngây ngô khi kể về biển cả rộng lớn. Giữa cuộc sống xô đẩy đầy muộn phiền, toan tính có thể bảo vệ một người toàn chức ngây thơ thật tốt.
- "Thiếu gia"- Dương Liên bưng khay đựng coffee, lần đầu tiên không gõ cửa mà đường đột đi vào. Ngay lúc này, Hạ Dục Niên lại bán khỏa thân nửa thân trên, tóc còn đọng vài giọt nước có lẽ vừa mới tắm xong. Y híp mắt quét qua Dương Liên một cái, quay đầu mặc áo vào mà không nói gì.
Dương Liên bị tình huống trước mắt làm cho lúng túng, từ cổ đến tai đều đỏ bừng tựa như sắp nhỏ ra máu đến nơi rồi. Cậu đặt khay lên bàn, hơi cúi đầu xem như chịu tội trước chủ nhân của mình.
- "Có gì muốn nói thì nói đi, tôi không có thời gian"- Hạ Dục Niên ngồi lên ghế, vắt chéo chân, tay xem xét bản báo cáo mới được gửi đến sáng nay.
- "Thiếu gia, là em sai rồi"- Dương Liên ấp úng nhả ra từng chữ, hai ngón tay trỏ xoắn vào nhau thể hiện tâm trạng cực kỳ lo lắng.
Hạ Dục Niên một lần nhìn đến cậu ta cũng không có, chỉ chăm chú vào bản báo cáo, thản nhiên hỏi tiếp -"Hết rồi?"- Y hoàn toàn không có biểu tình thương hoa tiếc ngọc dù rằng bộ dạng của Dương Liên cũng ổn đấy. Là hải quân được mấy năm rồi mà vẫn được làn da trắng, mịn màng khác với đám lưng hổ vai gấu trong hải quân. Chỉ là đáng tiếc, đã thưởng thức được mỹ vị sao có thể để mắt đền đồ bình phẩm.
- "Em không nên tự ý vào phòng thiếu gia nhưng... em thật sự lo cho ngài"- Nước mắt ở khóe mi gần như trực trào ra bên ngoài, cái cảnh tượng này chẳng khác gì một tiểu khuyển bị chủ nhân vứt bỏ, nếu như có Thanh Linh ở đây, chắc chắn sẽ khẳng định Hạ Dục Niên đã khi dễ tiểu khuyển này.
Trong sự im ắng bất chợt, Hạ Dục Niên cũng buông bản báo cáo xuống, đánh mắt về phía thân hình yếu đuối tưởng chừng như sắp sụp đổ, cười nhạt -"Tôi không nhớ hải quân là người thích khóc như vậy"- Y chống cằm, nghiêng đầu quan sát gương mắt có phần cứng đờ của cậu. Đôi mắt thâm trầm như đáy vực sâu khiến cho kẻ đối diện không rét mà run.
- "Thiếu gia..."- Dương Liên cắn môi, muốn giải thích nhưng Hạ Dục Niên lại hạ tay ý bảo cậu ta im lặng. Dù không cam nhưng cậu ta vẫn nhịn được lời phân trần sắp thốt ra.
- "Dương Liên, cậu theo tôi mười năm, cậu cũng biết tôi ghét nhất thứ gì. Nếu như yếu đuối như vậy thì hải quân lục chiến không phải nơi dành cho cậu"- Hạ Dục Niên thẳng thắn, không vì tình nghĩa trúc mã mà khoan nhượng. Y im lặng một chút rồi chậm rãi nói tiếp -"Đừng gọi tôi là thiếu gia nữa, tôi không phải chủ nhân của cậu"- Mối quan hệ của hai người bọn họ từ lúc Dương Liên quyết định bước chân lên con thuyền tình lênh đênh đã định sẵn tình bạn sẽ vĩnh viễn biến mất.
Hai người Hạ Dục Niên cùng Dương Liên chỉ là phó tư lệnh cùng cấp dưới, không hơn không kém. Nhưng cậu vẫn muốn níu giữ lại một ít gì đó, hy vọng thiếu gia có thể thấu hiểu cho tình cảm của cậu. Đáng tiếc, cậu vĩnh viễn không phải người y cần.
•
Sở Ngạn chống cằm đưa đôi mắt được híp lại thành một đường vân dài đầy tinh tế về phía Dương Liên đang phát điên đấm vào thân cây lớn. Phảng phất trong ánh mát chứa sự cam tâm, mỗi lực đánh đều kinh người dường như trút giận lên thực vật vô tri vậy.
[Ngươi đang nhắm vào Dương Liên sao?] - Lucifer biết mỗi lần Sở Ngạn xác định được con mồi nào thì nhất định sẽ vờn qua vờn lại trước khi chính thức khai tử nó. Giống như mèo vờn chuột vậy.
Hắn rũ mi, chép miệng, liếc mắt khinh bỉ con mèo dần mập lên trông thấy -"Ta nhắm đến ai liên quan gì đến ngươi sao?"-
[Có nha, có nha, ngươi có quyền sinh sát bất chợt lỡ như lại đem cậu ta khai tử đột ngột thì phải làm sao?]
- "Ngươi nghĩ ta ngu ngốc như thế?"- Hắn không muốn chọc đến hai lão già đó đâu, rất phiền toái.
[...] - Ngươi không ngốc nhưng ngươi điên nha.
•
Hạ Dục Niên ngồi trên bãi cát vàng, chờ đợi người mình yêu đến. Sợi dây chuyền được đeo trước cổ y bỗng nhiên lại lay động, dường như nó đang muốn nói gì đó nhưng đều bất lực không thể biểu thị đầy đủ với chủ nhân của mình. Mà Hạ Dục Niên lại không để ý đến nó, vẫn lặng lẳng đợi người kia đến.
Trước ánh trăng màn bạc, Sở Ngạn tựa như vị thần rẽ nước tiến lên mặt đất, vảy cá thấp thoáng ánh sáng nhỏ bé, đuôi màu lục được hắn uyển chuyển đảo trong nước, nhẹ nhàng nhưng lại tuyệt mỹ. Hạ Dục Niên vừa thấy hắn liền không do dự tiến ra biển lớn, mặc cho sự lạnh lẽo của dòng nước lúc về đêm.
Y đưa tay ôm chầm lấy thân thể đã phủ đầy nước biển của Sở Ngạn -"Sao lại đến trễ?"- Hạ Dục Niên vuốt ve khuôn mặt thuần khiết kia mà lộ ra tia bất mãn.
Sở Ngạn phụng phịu, lấy ra một chuỗi vỏ sò bảy sắc đưa cho y -"Cho anh"-
- "Đây là..."- Y nhận lấy chuỗi vỏ sò có chút nghi hoặc, nhưng chưa để y hỏi hết thì Sở Ngạn đã lên tiếng -"Ngày mai anh phải đi rồi, tôi chỉ muốn tìm quà cho anh thôi"-
Đôi mắt của hắn lấp lóe sự uất ức, khiến Hạ Dục Niên vừa thấy tội lỗi lại vừa thấy buồn cười, hôn hôn lên tóc hắn, dỗ dành -"Xin lỗi, là do tôi không tốt..."-
Sở Ngạn không đáp, chỉ tựa vào lòng của Hạ Dục Niên. Hành động lại lại khiến cho tim đang chứa hình bóng của ai kia càng đập mạnh hơn. Sở Ngạn có thể nghe rõ từng nhịp tim đập, hắn khẽ nhếch mép, từ từ nói -"Sau này đừng ngâm mình trong nước biển nữa, thân thể của anh không chịu được đâu"-
- "Không..."- Lời chưa kịp dứt đã bị người nào đó chiếm lấy bờ môi, ban đầu Hạ Dục Niên khá là bất ngờ nhưng chỉ một lát lại hưởng thụ sự vụng về của Sở Ngạn, tay không rảnh ôm lấy vòng eo nhỏ kia kéo hắn càng sát vào lòng mình hơn nữa.
Đến khi tiểu yêu nào đó cạn kiệt cả hơi thở không chịu được muốn bỏ cuộc thì Hạ Dục Niên nhanh chóng giành lấy quyền chủ động, cho hắn biết thật sự thế nào môi lưỡi triền miên. Hôn đến mức, phần môi dưới cũng tình thú mà bị cắn một cái sưng sưng đỏ đỏ trông thật diễm tình biết bao.
Hạ Dục Niên cảm thấy may mắn vì cái lạnh của biển đang ấp vào chân mình, nếu không thật cái dục vọng kia sẽ không thành thật mất. Nhưng vẫn nên quay về chủ đề chính, y lấy tay chà chà lên đôi môi chủ động kia, nhướn mày khẽ hỏi -"Ai đã dạy cho em thứ này?"- Vòng eo hoàn toàn bị người nào đó giữ lấy, xoa xoa nắn nắn không kiêng dè khiến Sở Ngạn nhột đến muốn bật cười nhưng hắn phải nhịn nha.
- "Tôi thường thấy nhân loại làm vậy... Cha mẹ tôi bảo cách này dùng để bày tỏ tình cảm với người mình thích"- Sở Ngạn cúi thấp đầu hết mức, giọng chứa đầy e thẹn nhưng khuôn mặt lại dửng dưng như không, đáng tiếc y chẳng thết được chứng kiến được miệng nói một đằng biểu cảm một nẻo.
- "Em thích tôi?"- Hạ Dục Niên khàn giọng, gặm lên vành tai có chút đỏ lại được phủ một lớp mặn mà của biển, dùng răng cắn cắn day dưa đến mức khiến Sở Ngạn dù đang bị nước lạnh bao phủ cũng trở nên khô nóng.
- "Tôi không biết, tôi chỉ biết mình muốn được ở bên cạnh anh, nhưng mỗi lần bên cạnh anh thì tim lại loạn nhịp không thôi"- Hắn nói đến đây lại bắt đầu nhỏ giọng -"Vậy... có tính là thích không?"- Đôi mắt nho nhỏ phủ đầy hơi sương khiến y thẩn thơ trong chốc lát.
Sau đấy, Hạ Dục Niên lại nhếch môi, hôn lên môi hắn -"Nếu em bày tỏ thành ý hơn một chút nữa tôi liền tính"-
• Nên động phòng hay không động phòng, thật khó nghĩ