Ý chỉ tuyển tú của Thái Hậu Tạ thị trong cung truyền xuống, các thế lực khắp nơi trong kinh thành âm thầm thả lỏng nhưng đồng thời cũng vô cùng hưng phấn. Các đại thần trong nhà có tú nữ vừa độ tuổi tham gia đã chậm rãi bắt đầu chuẩn bị, nhất thời các ma ma giáo dưỡng từ trong cung đi ra trở thành món hàng mọi người muốn đoạt lấy.
Trong cung hiện có hai vị hoàng tử, một chết một phế, Đại hoàng tử vì sự cố của Quý phi nên đã không có duyên với đế vị.
Khuê nữ nhà mình nếu như trúng tuyển vào cung, phong phi tần, năm sau sinh hạ hoàng tử, tuy không đến mức một bước lên trời nhưng về sau thấp nhất cũng là thân vương. Có thể nêu tên trước mặt Vĩnh Xương Đế, làm sao các gia tộc không muốn chứ.
Nhà ai nếu có nữ nhi cử chỉ đoan trang, dung nhan xinh đẹp, càng là xoa tay hầm hè, trong tâm thế nhất định phải được.
Nhất thời, các thế gia huân quý, dòng dõi thư hương vì lần tuyển tú này là "bát tiên quá hải"*, mỗi người tự nghĩ biện pháp, lấy việc trúng tuyển làm tiền đề, giành lấy một vị trí nhỏ tại hậu cung.
* Bát tiên quá hải là hình ảnh tám vị tiên ở tám động đá ở núi Bồng Lai đứng trên các bảo vật lướt sóng vượt qua Đông Hải. Theo truyền thuyết kể lại, khi Vương Mẫu mở yến tiệc, mời rất nhiều vị thần tiên đến dự, trong đó có tám vị tiên ở núi Bồng Lai. Khi tiệc tàn, vượt biển trở về, một trong tám vị tiên này là Lã Động Tân đã đưa ra ý tưởng muốn mọi người cùng nhau chu du thiên hạ. Và cả tám vị tiên đã xuất ra pháp bảo của mình để vượt biển. Từ đây, câu chuyện bát tiên vượt biển, thể hiện thần thông được truyền tai nhau đến tận ngày nay.
Theo mình hiểu thì ở đây ý nói là mỗi nhà tự có cách riêng của mình để có thể trúng tuyển. *
Nhà mẹ đẻ Thái Hậu, Khánh Đức Hầu phủ, có vô số người đến tặng lễ, ai cũng biết năm nay tuyển tú đại điển là một tay Thái Hậu nương nương xử lý, chỉ cần một câu của Thái Hậu, việc trúng tuyển tiến cung làm phi tần còn không phải là chắc chắn sao.
Sáng sớm, An di nương cùng nữ nhi Tiêu Uyển Từ đến chính viện của phu nhân Cừu thị thỉnh an.
Đồng hành là Lâm di nương trang điểm hoa hòe lộng lẫy cùng nữ nhi Tiêu phủ Lục tiểu thư Tiêu Uyển Ca.
Lâm di nương hôm nay đầu đội bộ diêu vàng nạm ngọc, mặc váy lụa hồng thêu chỉ vàng trăm điệp xuyên hoa mới làm, mặt như hoa đào, thân như cành liễu trong gió, dáng người mạn diệu lả lướt, thân thể mềm mại, uốn éo vô cùng nhuần nhuyễn.
Tiêu Uyển Từ xem xét vẻ mặt nhu mị, tràn đầy xuân ý của Lâm di nương, thầm nghĩ không hổ là đệ nhất sủng thiếp liên tục mấy năm của Tam phòng Tiêu phủ.
Tiểu nữ nhi mới 10 tuổi Tiêu Uyển Ca đã có phong thái của Lâm di nương. Còn nhỏ tuổi nhưng môi hồng răng trắng, sắc mặt do bệnh tật mà không thường thấy ánh mặt trời nên trắng nõn so với người bình thường. Trên người khoác lụa sam hồng phấn, càng làm cho nàng yếu đuối động lòng người, chọc người thương tiếc, như hoa sen nở rộ còn đọng giọt sương mai.
Nhà mẹ đẻ của Lâm di nương là phú thương nổi tiếng vùng Giang Châu, tuy là đích nữ nhưng Lâm gia chỉ là thương nhân, gả cho kinh thành Từ ngũ phẩm Tiêu Tam lão gia làm thiếp đã là trèo cao. Mỗi năm Lâm gia còn phải đưa số bạc lớn cho Tiêu gia để được Tiêu gia che chở.
Lâm di nương thủ đoạn cũng không tầm thường, đối với hạ nhân trong phủ thưởng rất hào phóng, bản thân lại đối Tiêu Tam gia hạ mình, ôn nhu hiểu ý, rất biết làm nũng.
Sau khi sinh hạ Tiêu phủ Lục tiểu thư Tiêu Uyển Ca, thành công tại Tiêu phủ đứng vững gót chân.
Lâm gia đối với mẹ con Lâm di nương cũng thật nâng đỡ, từ việc mỗi tháng đều thêm hai bộ cẩm y là có thể nhìn được một hai.
Lại nhìn An di nương, hơn 30 tuổi nhìn dáng vẻ như 27 28, mặc trên người là váy dài quyên sa tơ vàng thêu hoa được làm trong phủ vào năm trước, tóc dài đen nhánh chải thành hạ vân kế, chỉ cắm một cây trâm bích ngọc, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng nhìn kỹ khóe mắt vẫn có chút nếp nhăn nhỏ, so với Lâm di nương trẻ tuổi lại càng kém cỏi một ít.
"An tỷ tỷ, không phải nói chứ Tứ tiểu thư đúng là may mắn, độ tuổi này vừa đúng năm nay Hoàng thượng tuyển tú. Chỉ là dáng người Tứ tiểu thư có chút không tốt lắm." Lâm di nương ngữ khí hơi ngừng, giương lên khóe môi, có chút ý tứ trào phúng.
"Nữ hài tử hẳn nên bảo trì dáng điệu uyển chuyển, dáng người mạn diệu mới tốt, toàn Đại Cảnh triều ai không biết eo nhỏ như dương liễu mới là đẹp đâu. Ngươi nói đúng không, An tỷ tỷ."
Tiêu Uyển Từ vẻ mặt ngơ ngác, lớn lên với một khuôn mặt tròn có chút trẻ con là sai sao?
Bản thân chỉ là thích ăn một chút, thân thể so với những thiếu nữ khác của Đại Cảnh triều hơi hơi mượt mà một ít mà thôi, Lâm di nương có cần công kích vậy không?
Dáng người của người ta là trước cong sau vểnh có được không, do mùa đông nàng sợ lạnh, mới đem bản thân quấn thành quả cầu thôi.
Bên cạnh Lục tiểu thư Tiêu Uyển Ca vẻ mặt đồng tình nhìn Tứ tỷ tỷ.
"Tứ tỷ tỷ, không cần thương tâm, về sau ăn ít chút, di nương chỉ là muốn tốt cho tỷ mới nói như thế."
Tiêu Uyển Từ rất muốn rống to, con mắt nào của ngươi thấy bổn cô nương thương tâm.
An di nương cũng không giận, vẻ mặt ý cười doanh doanh: "Yểu điệu thục nữ tất nhiên là tốt, nhưng thân thể khỏe mạnh mới là căn bản, có phải hay không. Hiện giờ thân thể Lục tiểu thư vừa mới chuyển tốt, Lâm muội muội vẫn muốn chú ý nhiều hơn."
Toàn bộ Tiêu phủ ai mà không biết Lục tiểu thư ốm yếu bệnh tật, thân thể phải dùng dược liệu quý báu để dưỡng.
Cũng may nhà mẹ đẻ Lâm thị có tiền, nếu không bằng vào Tiêu Uyển Ca, một cái thứ nữ nho nhỏ, làm sao có đãi ngộ như thế.
"An thị, ngươi có ý gì, nguyền rủa Lục tiểu thư nhà ta có phải không."
"Nhìn tính tình của muội muội kìa, tỷ tỷ có nói cái gì sao? Chỉ là nói ngươi nên cho Lục tiểu thư điều dưỡng tốt thân thể, muội muội lại hiểu sai ý ta thành như thế, về sau có chuyện gì, tỷ tỷ trăm triệu lần không dám cùng muội nói ra."
"Ngươi", Lâm di nương tức giận quay đầu bỏ đi, Lục tiểu thư Tiêu Uyển Ca mang theo nha hoàn bên người chạy nhanh đuổi kịp.
Vừa đến ngoài hành lang phòng, Tần ma ma đúng lúc đi ra, dẫn Lâm di nương, An di nương cùng người đã đến trước đó Khánh di nương vào phòng khách. Tiêu Uyển Từ và Tiêu Uyển Ca theo sát phía sau.
Khánh di nương nguyên bản là nha hoàn bên người Cừu thị mang theo từ nhà mẹ đẻ, lớn lên mày liễu mắt hạnh, rất có vài phần tư sắc.
Lâm di nương lúc mới vào Tiêu phủ, so với hiện tại được sủng ái hơn nhiều. Cừu thị làm chủ cho Khánh thị trở thành người trong phòng của Tiêu Tam gia, cùng Lâm di nương tranh sủng.
"Thiếp An thị (Lâm thị) (Khánh thị) thỉnh an phu nhân."
"Nữ nhi Uyển Từ (Uyển Ca) thỉnh an mẫu thân."
Năm người hành lễ thỉnh an Tam phòng đương gia chủ mẫu Cừu thị. Đây là quyền lợi của tất cả đương gia chủ mẫu tại Đại Cảnh triều đều được hưởng.
Cừu thị mặc váy lụa thêu mẫu đơn đỏ thẫm, trên trán vẽ đóa mẫu đơn màu tím, một đầu tóc đen chải thành lăng vân kế, ở trên cắm bộ diêu hoa hải đường, lúc đi lại làm lay động, khuôn mặt đoan trang ưu nhã, cao quý lại lộ uy nghiêm, ngồi ngay ngắn ở trên ghế.
Thong thả ung dung nói: "Đứng lên đi"
Chờ mọi người ngồi xuống, nha hoàn bắt đầu lục đục dâng trà.
Cừu thị cùng mọi người hàn huyên một ít chuyện sinh hoạt hằng ngày, ba vị di nương đều trả lời vài câu.
Lại hỏi thêm Tứ tiểu thư Tiêu Uyển Từ cùng Lục tiểu thư Tiêu Uyển Ca trong viện như thế nào, có thiếu cái gì liền nói cho nàng.
Đem bộ dạng mẹ cả khoan dung rộng lượng, đương gia chủ mẫu diễn xuất vô cùng nhuần nhuyễn.
Tiêu Uyển Từ cùng Tiêu Uyển Ca vội vàng cung cung kính kính tỏ vẻ không thiếu thứ gì, mẹ cả Cừu thị nói thì nói vậy nhưng làm thứ nữ cũng không thật sự dám yêu cầu cái gì, không khí bình thản như thường.
Tiêu Uyển Từ cho rằng hôm nay thỉnh an sẽ như thường lệ, nhưng vào thời điểm muốn kết thúc, Cừu thị buông chung trà trong tay.
"Lâm di nương, đêm qua có phải Tam gia nghỉ ngơi trong phòng ngươi, nhưng ngươi lại mắc sai lầm." Âm thanh không nhanh không chậm, nhưng dừng ở trong tai mọi người đều làm cho trái tim run rẩy.
"Phu nhân có ý gì, thiếp thân có làm gì sai đâu, còn thỉnh phu nhân nói rõ." Lâm di nương đứng dậy, sống lưng thẳng tắp.
Cừu thị vừa nghe Lâm di nương nói xong, trong lòng giận dữ.
"Ngươi còn không biết sai, sáng nay Tam gia thiếu chút nữa chậm trễ canh giờ, nếu không phải ngươi buổi tối quấn lấy Tam gia hồ nháo, sao Tam gia có thể dậy trễ như vậy. Hiện giờ ngươi còn không chịu nhận lỗi còn luôn miệng nói mình không sai, Lâm thị, ai cho ngươi lá gan lớn vậy."
Cừu thị bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt nghiêm khắc chỉ trích.
Lâm di nương sửng sốt, không nghĩ tới sự tình vừa phát sinh sáng nay mà giờ Cừu thị đã biết.
Như vậy bên người mình khẳng định có mật báo của Cừu thị, lần này trở về nhất định phải tra xét hạ nhân bên người một chút.
Nhưng hiện tại vẫn phải đem sự việc này ứng phó trước rồi lại nói, tội danh mị hoặc Tam gia bản thân không thể gánh, nếu truyền tới tai lão phu nhân, chính mình làm sao có trái cây ngon ăn.
Tâm tư Lâm di nương chuyển cực nhanh, Tiêu Tam gia sáng nay dậy đúng là muộn hơn mọi khi một chút, Cừu thị cũng nói là thiếu chút nữa trễ canh giờ, vậy chính là Tam gia vẫn chưa tới trễ nha môn.
Lâm di nương ổn định lại tâm trạng, trong lòng cũng có nắm chắc, biện giải nói: "Tam gia đêm qua giờ Tý (23h-1h) mới về, thật là mệt mỏi, trở về liền ngủ. Sáng nay giờ mẹo (5h-7h), thiếp kêu Tam gia dậy, Tam gia vẫn ngủ say không tỉnh, thiếp đau lòng Tam gia ngày đêm mệt nhọc, nên để cho Tam gia ngủ thêm ba mươi phút, không nghĩ đến thiếu chút nữa làm Tam gia trễ điểm danh. Nếu như việc này phu nhân cảm thấy là thiếp sai, thiếp thân nhận cái sai này là được."
Tiêu Uyển Từ âm thầm đối với Lâm di nương vỗ tay, lý do thoái thác này phải gọi là tuyệt, tâm tư Lâm di nương chuyển thật nhanh.
Nếu đau lòng phu quân là sai, vậy thì còn có cái gì là đúng đâu.
Cừu thị nghe thấy Lâm thị giải thích như thế, giận trợn trừng mắt Lâm di nương.
"Lâm thị, ngươi đừng vội giảo biện."
"Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do." Lâm di nương không yếu thế chút nào.
"Phu nhân nếu như không tin, chờ Tam gia trở về hỏi rõ ràng là được, không có bằng chứng, phu nhân cưỡng đoạt nói là thiếp sai, thật không có đạo lý."
Không khí có chút cương.
Chính phòng phu nhân cùng đệ nhất sủng thiếp giao tranh chính diện, thiên lôi đụng địa hỏa, mọi người đều tự cảm thấy xấu hổ, vội vàng cúi đầu, tránh cho cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao.
Tiêu Uyển Từ xuyên qua tới nay đã hơn hai năm, đối với việc Tiêu phủ cách một đoạn thời gian lại diễn tuồng trạch đấu, sớm đã trở thành thói quen.
Phía trên có Tiêu lão phu nhân nhìn chằm chằm, phía dưới con dâu cũng không dám làm quá mức.
Cừu thị bị Lâm thị càn quấy giận tới mức mất đi lớp ngụy trang đoan trang rộng lượng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Lâm thị, Tiêu Tam gia sủng ái Lâm di nương, chỉ cần không phải là vi phạm quy củ nguyên tắc, thiên vị Lâm di nương là chuyện bình thường.
Hôm nay Cừu thị cho rằng đã bắt được sai lầm của Lâm thị, có thể xử phạt Lâm thị kiêu ngạo ương ngạnh kia, không nghĩ tới dăm ba câu đã bị Lâm thị nhẹ nhàng cho qua.
Dự đoán cùng hiện thực chênh lệch quá lớn, Cừu thị thực không cam tâm, lần sau còn không biết đến khi nào mới có thể nắm được sai lầm của Lâm thị, hiện tại Lâm thị cũng là càng ngày càng ghê gớm.
"Thân thể Lục tiểu thư vừa mới điều dưỡng tốt một chút, không thể ở bên ngoài lâu, phu nhân nếu không có việc gì, thiếp thân liền đi về trước." Hành lễ, mang theo Tiêu Uyển Ca thong dong không mất nhanh nhẹn mà đi.
An di nương cùng Tiêu Uyển Từ đi cũng không được, ở lại cũng không xong, ngồi trên ghế gỗ mà như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
May là có lão ma ma Tần thị bên người Cừu thị đưa mắt ra hiệu, vẫy vẫy tay, cho ba người An di nương lui ra ngoài.
Chờ ba người vừa đi, Tần ma ma đi ra phía trước, an ủi nói: "Phu nhân, ngài là Tam phòng đương gia chủ mẫu, cần gì tức giận với một cái thiếp thất, truyền tới tai lão phu nhân, chính là ngài không khoan dung rộng lượng."
"Ma ma, ta chính là không quen nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Lâm thị, mỗi ngày trang điểm hoa hòe lộng lẫy đến trước mặt ta diễu võ dương oai, Tam gia còn luôn che chở cho con hồ ly tinh đó, ta nuốt không xuống cơn giận này."
Cừu thị bực mình một trận.
"Phu nhân thật hồ đồ, ở hậu viện, ngài là Tam phòng đương gia chủ mẫu, lại sinh được hai cái đích tử, chỉ cần ngài ổn trọng, quản gia tốt, không ai có thể vượt qua được ngài. Ngay cả lão phu nhân ở Hòa Phúc đường, xem mặt mũi của Ngũ thiếu gia cùng Thất thiếu gia, cũng phải cho ngài ba phần thể diện, có phải hay không, mặc kệ Lâm di nương được sủng ái ra sao, một đứa con gái thương hộ, có thể nhảy nhót như thế nào."
Tần ma ma lại tinh tế khuyên bảo Cừu thị, mới chậm rãi làm nàng an tâm.