Xuyên Qua Chi Tranh Làm Sủng Phi

Chương 4: Di nương thật tốt




Trần ma ma tiễn Thu cô cô đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại tổ tôn ba người.
Tiêu Uyển Vận cùng Tiêu Uyển Từ đỡ Tiêu lão phu nhân ngồi lên giường, Tiêu Uyển Vận có chút không hiểu hỏi lão phu nhân: "Tổ mẫu, vị Thu cô cô kia đến cùng có lai lịch gì, mà làm ngài đối với nàng tôn trọng như thế."
Tiêu lão phu nhân dừng một chút, mới mở miệng nói: "Vị Thu cô cô này từng là cô cô chưởng sự trong cung Lý Thái Phi Nương Nương thời Tiên đế, vì Lý Thái phi qua đời, mới được thả ra cung, Thu cô cô là tổ mẫu mất rất nhiều công sức mới mời được đấy."
Một tháng sau sẽ là cung tuyển, trong kinh bây giờ, ma ma giáo dưỡng từ trong cung ra rất là quý hiếm, nhà ai có tú nữ tham gia cung tuyển mà lại không mời ma ma dạy bảo lễ nghi quy củ chứ.
Tiêu lão phu nhân cầm lấy chén trà nha hoàn vừa mới đổi trên bàn, nhấp một ngụm nước trà, thắm giọng cổ họng. Lời nói thấm thía nói với hai người: "Ngươi và Uyển Từ nhất định phải học tập thật tốt, có thể học được một nửa bản lĩnh Thu cô cô dạy các ngươi, cũng không uổng tổ mẫu hao phí tâm tư lần này. Cho dù không vào cung được, về sau tìm một nhà chồng tốt, cũng đủ cho các ngươi dùng suốt đời, cơ hội như vậy cũng không có nhiều đâu nha."
Tiêu lão phu nhân nhìn về phía hai người mà cẩn thận dạy bảo, nếu không phải vận khí của hai nha đầu này tốt, đúng dịp năm nay trong cung đại tuyển, Tiêu gia lại muốn lên cao một bước, thì nàng ở tuổi này rồi làm sao còn phải tốn sức, bận rộn trước sau như thế.
"Tổ mẫu yên tâm, Uyển Vận nhất định sẽ cùng Thu cô cô học thật tốt." Tiêu Uyển Vận vội vàng bảo đảm.
"Uyển Từ cũng sẽ cố gắng cùng Thu cô cô học tập cho giỏi, nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của tổ mẫu đối với chúng con." Tiêu Uyển Từ theo sát phía sau bảo đảm nói.
Lời hay ý đẹp ai mà không thích nghe.
Tiêu lão phu nhân liếc mắt quan sát tỉ mỉ Tiêu Uyển Từ. Tiêu Uyển Từ tự nhiên hào phóng đứng đó, tùy ý lão phu nhân dò xét.
Tứ nha đầu là Tam phòng thứ nữ, trước đó chính mình chưa bao giờ quan tâm nhiều đến một cái tôn nữ khờ khạo, chỉ biết trốn ở sau lưng mẹ cả, cảm thấy là một nha đầu không giỏi nói chuyện, hay rụt rè e ngại. Hôm nay nhìn kỹ lại, phát hiện nàng cũng mắt ngọc mày ngài, hào phóng rạng rỡ, tuy khuôn mặt nhỏ hơi có chút mượt mà, nhưng cũng được gọi mỹ nhân.
Nhìn nàng gặp khách hôm nay, hành vi cử chỉ cũng không ngại ngùng sợ hãi chút nào, tự nhiên hào phóng, cử chỉ đúng mực, xem ra trước kia có chút coi thường nha đầu này.
Tổ tôn ba người lại rảnh rỗi trò chuyện đôi câu, tỷ muội hai người thấy lão thái thái có chút mệt mỏi, liền gọi đại nha hoàn của người, đưa lão thái thái trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, sau đó hai tỷ muội Tiêu Uyển Từ mới mang theo thiếp thân nha hoàn rời đi.
Tiêu Uyển Từ và Tiêu Uyển Vận bởi vì quan hệ đích, thứ nên tình cảm tỷ muội hai người cũng không thân thiết lắm, hàn huyên vài câu, liền mỗi người đi một ngả, ai về viện nấy.
......
"Tế Vũ, chúng ta vòng qua Phương Hoa viện xem di nương một chút đi, ngày mai sẽ bắt đầu học quy củ, suốt tháng sau đều không có thời gian bồi di nương thật tốt."
"Tốt, tiểu thư, di nương nhìn thấy người nhất định sẽ thật cao hứng." Tế Vũ cười tủm tỉm nói.
Hai người quay đầu đi về hướng Phương Hoa viện.
Vào trong viện, nha hoàn Xuân Hoa đang xử lý mấy bồn hoa cỏ ngay dưới hiên, Hạ Vũ thì đang quét dọn vệ sinh. Nhìn thấy là Tứ tiểu thư nhà mình tới, mừng rỡ như điên.
"Tứ tiểu thư tới, di nương vừa rồi còn đang nhắc đến tiểu thư đấy," nha hoàn Xuân Hoa giành nói, vì mỗi ngày bồi An di nương đến chỗ Cừu thị thỉnh an là Xuân Hoa, nên nàng đối với Tiêu Uyển Từ cùng Tế Vũ rất thân quen.
"Xuân Hoa tỷ tỷ, di nương ở trong phòng sao?"
Tiêu Uyển Từ vừa dứt lời, cửa sương phòng phía đông mở ra, An di nương mặt mày vui mừng ra đón.
"Mau vào trong."
Nhìn thấy nữ nhi An di nương thật sự rất vui mừng, dắt tay Tiêu Uyển Từ tiến vào trong phòng. Nha hoàn Tế Vũ có ánh mắt nên không đi theo, cùng Xuân Hoa, Hạ Vũ trò chuyện.
Chỗ ở của An di nương là hai gian sương phòng, ở giữa dùng bình phong mẫu đơn "hoa khai phú quý" ngăn cách, một bên là phòng ngủ, một bên làm phòng khách nhỏ.
Giá đỡ gỗ đàn hương trên giường treo cái màn màu tím nhạt, chếch về phía đối diện giường là bàn trang điểm được khảm nạm, trên giường nhỏ phòng khách bày giỏ kim khâu, cả phòng lộ ra giản dị lại không mất trang nhã.
"Sao lại đến vào giờ này, da bị cháy thì làm sao đây." An di nương cầm tay của nữ nhi, có chút trách cứ, nhưng ánh mắt không ngăn được mừng rỡ.
Tiêu Uyển Từ cười giải thích nói: "Mới từ viện của lão thái thái đi ra, vừa vặn thuận đường nên tới xem di nương một chút."
An di nương hiểu rõ gật đầu, "Nghe nói lão thái thái mời cô cô trong cung đi ra dạy bảo Đại phòng Tam tiểu thư cùng ngươi, xem ra là sự thật, đã gặp mặt chưa."
Tiêu Uyển Từ ranh mãnh trêu ghẹo nói: "Di nương, tin tức thật nhanh nha."
Ngón tay ngọc ngà, trắng như tuyết của An di nương nhẹ nhàng gõ lên đầu Tiêu Uyển Từ, cười mắng: "Ta đây là vì ai, còn không phải là vì tiểu oan gia nhà ngươi sao, còn dám trêu ghẹo di nương ngươi nữa."
Ánh mắt tràn đầy yêu thương, cưng chiều.
"Di nương là tốt nhất." Tiêu Uyển Từ lôi kéo cánh tay An di nương làm nũng nói.
Mặc dù linh hồn nàng không phải nữ nhi An di nương, nhưng thân thể này thì lại thật sự là nữ nhi An di nương, hơn hai năm qua, có gì ăn ngon hay có đồ tốt An di nương đều giữ lại cho nàng, còn che chở nàng tại hậu viện này, sao có thể không làm cho nàng xúc động.
Trong lòng nàng, sớm đã coi An di nương là mẹ ruột.
An di nương nhìn nữ nhi đã trưởng thành như hoa như ngọc, lại rút vào lòng mình nũng nịu, trong lòng liền mềm đi một chút.
Không uổng công nàng tại hậu viện cẩn thận từng li từng tí, ép dạ cầu toàn, cuối cùng cũng bình an nuôi lớn nữ nhi.
"Cô cô được mời nữ nhi đã gặp được, là trong cung đi ra ngoài Thu cô cô, tổ mẫu đem người sắp xếp ở Lê viên. Vừa rồi tổ mẫu truyền ta cùng Tam tỷ tỷ tới Hòa Phúc đường, chính là vì chuyện này, bắt đầu từ ngày mai, ta phải cùng Tam tỷ tỷ học tập lễ nghi quy củ." Tiêu Uyển Từ giải thích nói.
An di nương gật đầu một cái, dặn dò: "Vậy ngươi nhất định phải cố gắng theo Thu cô cô học tập, tuy rằng lão phu nhân chắc chắn sẽ căn dặn Thu cô cô chú ý Tam cô nương nhiều hơn một ít, nhưng ngươi cũng không thể buông lỏng. Nếu không phải vì lần này đúng lúc cung tuyển, ngươi chỉ là một thứ nữ, làm gì có cơ hội mời cô cô dạy bảo."
"Nhưng cũng không cần làm quá tốt vượt qua Tam tỷ tỷ ngươi, Tam tỷ tỷ ngươi dù sao cũng là Đại phòng đích nữ, đi con đường tiến vào hậu cung của Hoàng thượng, so với ngươi tất nhiên có khác biệt, di nương chỉ hi vọng ngươi có thể gả cho một thanh niên tài tuấn, làm chính thất phu nhân, chỉ cần Tiêu phủ không ngã, sinh hoạt của ngươi sẽ luôn an ổn."
An di nương tỉ mỉ giảng giải cho nữ nhi nghe, chỉ sợ nàng còn nhỏ, không rõ nỗi khổ tâm của mình, trong lòng lại có khối u tồn đọng.
Linh hồn Tiêu Uyển Từ cũng không phải là cô nương mười lăm mười sáu tuổi, hiểu rõ An di nương là vì muốn tốt cho mình, tại cổ đại, phải chú ý đến sự khác biệt giữa đích và thứ.
"Di nương cứ yên tâm, nữ nhi biết những đạo lý này, cũng chưa từng có suy nghĩ ganh đua cao thấp cùng Tam tỷ tỷ."
An di nương nhẹ nhàng thở phào một cái, chỉ sợ nữ nhi không hiểu khổ tâm của mình, có cảm xúc phản kháng.
"Ủy khuất ngươi." An di nương vuốt ve nữ nhi đầu vui mừng nói: "Chỉ cần ngươi có thể tìm được một phu quân tốt, cũng không uổng công những năm nay di nương ở trước mặt phu nhân cong lưng cúi người, ép dạ cầu toàn."
Tiếp đó, không biết nghĩ tới cái gì, An di nương cao hứng nói: "Thời gian trước, phu nhân lấy ra tư liệu mấy nhà có nam tử vừa độ tuổi chưa lập gia đình, di nương nhìn sơ một chút, trong kinh có mấy nhà là làm mai cho thứ tử, cũng có hai ba nhà là đích tử, tuy gia thế thấp hơn Tiêu phủ một chút, nhưng gả qua là làm chính phòng phu nhân. Chỉ là hiện nay thái hậu trong cung truyền xuống ý chỉ tuyển tú, chờ sau khi tham gia cung tuyển xong, di nương sẽ tìm người hỏi thăm một chút lang quân của mấy nhà này."
Trong lòng Tiêu Uyển Từ xúc động, có một di nương hết lòng vì bản thân lo nghĩ thật tốt. Kiếp trước nàng là một cô nhi, từ nhỏ đến lớn đều ở cô nhi viện, chỉ có viện trưởng mụ mụ quan tâm nàng một chút, nhưng cô nhi viện nhiều đứa trẻ như vậy, viện trưởng mụ mụ sao có thể chiếu cố hết, khi đó nàng rất hâm mộ những đứa trẻ có cha mẹ yêu thương. Về sau đến trường, nàng vừa học vừa làm, thời gian đều dùng để đi làm thêm kiếm tiền cùng đọc sách, nhưng trời không phụ người có lòng, cuối cùng dựa vào việc làm thêm cùng những người hảo tâm hỗ trợ, nàng học xong đại học, chưa đợi nàng kiếm được tiền báo đáp viện trưởng mụ mụ, tai nạn xe cộ liền đưa nàng tới đây.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Uyển Từ cảm thấy kiếp trước cũng không có ai so với nàng xui xẻo hơn nữa.
Trước khi chết, nàng còn suy nghĩ, kiếp sau sẽ không bao giờ lại làm lụng khổ cực như vậy.
Ai có thể nghĩ tới, vừa mở mắt, nàng đã xuyên qua Đại Cảnh triều, thân thể của Tam phòng thứ nữ Tiêu phủ Tiêu Uyển Từ đang bị bệnh.
Cũng may Tiêu Uyển Từ ban đầu vốn là một người chất phác, không giỏi nói chuyện.
Nàng và nha hoàn ở tại Thính Vũ Hiên vắng vẻ, chỉ cần không làm cái gì, tại hậu trạch Tiêu phủ, Tiêu Uyển Từ chính là một người không có cảm giác tồn tại.
Ở Tiêu gia, cuối cùng nàng cũng trải qua sinh hoạt thanh nhàn mà kiếp trước tha thiết ước mơ, cơm tới há miệng, áo đến đưa tay, mỗi tháng không cần vất vả cần cù làm việc còn có thể lấy tiền tiêu vặt.
Trong lúc rảnh rỗi xem sách một chút, học một ít cách ăn mặc của các tiểu thư quan gia cổ đại, lễ nghi quy củ. Phía trước có cha ruột Tiêu Tam gia làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, sau lại có mẹ ruột An di nương vì nàng tính toán dự định, thời gian trôi qua thật là thoải mái.
"Cha sẽ đồng ý sao," Tiêu Uyển Từ mang theo nghi vấn hỏi.
An di nương thở dài, cũng biết hôn sự của nữ nhi Uyển Từ không phải một cái di nương như mình có thể làm chủ.
Không nói phía trên có Tiêu phủ gia chủ Tiêu lão phu nhân, phía dưới có đương gia chủ mẫu Tam phòng phu nhân Cừu thị, còn có Tam phòng gia chủ Tiêu Tam gia, tính thế nào cũng không tới phiên di nương như nàng nhúng tay.
Nhưng nàng chỉ có một đứa con gái là Tiêu Uyển Từ, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, hy vọng cuối cùng vẫn là mong nữ nhi được nàng nuông chiều lớn lên, có thể gả cho một lang quân vừa lòng đẹp ý.
"Những năm qua di nương tại hậu viện làm thiếp, ủy khúc cúi đầu, chính là vì mong tương lai phu nhân có thể xem ở việc ta giữ gìn khuôn phép, mà có thể cho ngươi một nhân duyên tốt. Không cần chọn những người bên ngoài nhìn thì bóng loáng rực rỡ, bên trong tạp nham không chịu được, đưa ngươi gả qua."
"Chỉ cần phu nhân đồng ý, hy vọng cha ngươi xem ở việc di nương phục dịch hắn nhiều năm như vậy, sẽ suy nghĩ một chút. Chuyện hôn sự của ngươi, di nương phải thật cố gắng, không thể để ngươi chịu đau khổ như di nương, đi lại con đường của di nương. Làm thiếp hầu hạ một người, làm sao có chút tự do nào."
An di nương liên tục giảng giải cùng nữ nhi, trong thanh âm tràn đầy phiền muộn. Tiêu Uyển Từ rất muốn nói, tại cổ đại làm chính thất phu nhân cũng không dễ dàng, trượng phu có thể có tiểu thiếp hợp pháp, thê tử lại phải hiền lương thục đức, khoan dung rộng lượng, không thể tranh giành tình cảm. Còn phải mỗi ngày cực khổ xử lý hậu viện, làm tốt là bổn phận của ngươi, làm không tốt chính là ngươi thất trách.
Còn tại cổ đại làm thiếp, bên trên có đương gia chủ mẫu chèn ép, dưới lại có những tiểu thiếp khác ở bên người nhìn chằm chằm chờ cơ hội bắt được sai lầm của ngươi, có con nối dõi còn tốt chút, tiểu thiếp không con nối dõi chờ sau khi tuổi già sắc suy thất sủng, cảnh đêm cũng đủ bi ai.
Bây giờ nghĩ kỹ lại Tiêu Uyển Từ mới cảm thấy, làm nữ nhân cổ đại thật thê lương.
Nàng hiện tại mới 16 tuổi, nghĩ đến cuộc sống sau này liền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, càng suy nghĩ càng thấy sợ hãi.
Trước giờ Tiêu Uyển Từ chưa bao giờ nghĩ tới hôn nhân của nàng ra sao, dáng vẻ ung dung thoải mái mà sinh hoạt, bây giờ khi cùng An di nương nói chuyện, làm cho nàng có cảm giác gấp gáp.
Tiêu Uyển Từ ổn định lại tinh thần, mau chóng đánh tan những suy nghĩ lung tung trong đầu.
"Mọi chuyện đều nghe theo cha và di nương làm chủ," Tiêu Uyển Từ giả bộ thẹn thùng đỏ mặt. An di nương nghĩ nữ nhi thẹn thùng, nên không nói về đề tài này nữa, cầm lấy kim khâu trong sọt bên cạnh bắt đầu làm quần áo, nhìn về phía cơ thể Tiêu Uyển Từ mà ước lượng kích cỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.