Xuyên Qua Mạt Thế Tung Hoành

Chương 12:




Lúc này, có một cô gái xinh đẹp quần áo vẫn sạch sẽ bước ra, đi tới chỗ ba người họ.
"" Em gái, sao em lại ở đây? hôm nay bỗng nhiên mạt thế ập tới, chị không thấy em nên rất lo lắng, chị đã em khắp nơi mà không thấu huhu""
Vâng! Cô gái khóc thương tâm ấy không ai khác là chị gái Bạch Lam của Tiểu Thỏ a~. Mọi người xung quanh nhìn cô gái xinh đẹp khóc đau lòng như thế, họ rối rít khen ngợi cô ta thật thương em gái mình.
"" Ây da! Tôi cần cô tìm tôi à? Không phải gia đình cô đuổi tôi ra khỏi nhà hay sao mà giờ diễn kịch khóc lóc thương tâm ở đây! Cút Đi""
""Em đừng như vậy mà huhu chị biết em vẫn còn giận chị, thật lòng không phãi chị giành vị hôn thê của em, anh ấy tự đi theo chị huhu anh ấy nói em đanh đá hỗn hào không xứng với anh ấy, còn bamẹ chị cũng không nói gì với họ hết, tại em hút chất nghiện nên có người bạn em nói lại với bame để họ không để em sai lầm nữa thô huhu chị xin lỗi chị không có làm gì cả, em về nhà với chị đi""
Ôi! Cô chị này thật là ghê tởm mà, khóc thương tâm dỗ dành cô về nhà mà sao lại nhìn về phía hai chàng trai của cô hoài thế, cô ta không thấy hai chàng trai củq cô đang nhìn cô ta với ánh mắt chán ghét khinh bỉ hay sao. Lo ghê tởm mà Tiểu Thỏ không để ý mình vừa nghĩ Phong Thần và Phong Dật là chàng trai của mình.
"" Này, cô biến cho khuất mắt tôi, đừng ở đây mà diễn trò""
Tiểu Thỏ lười biết mắng cô ta, xung quanh mọi người thấy như vậy liền xì xầm
"" Cô ta thật ác miệng, chị cô ta đi tìm cô ta trong mạt thế như vậy mà cô ta còn dám mắng chị mình, thật ghê tởm""
Có vài người nhận ra Tiểu Thỏ, họ vội châm chọc
"" Kia không phải là cô tiểu thư vô dụng háo sắc Bạch Thỏ sao, đúng là ghê tởm, Chị cô ta Bạch Lam đối xử tốt với cô ta như vậy mà còn dám chửi chị mình, đúng là ngu xuẩn""
Mọi người cứ mắng mà quên mất hai đại nhân vật lợi hại vừa nãy giết tang thi đang đứng sau Tiểu Thỏ, mặt hai người họ càng ngày càng trầm xuống, sát khí mạnh mẽ ngập trời, bọn chết tiệt kia dám mắng bảo bối của họ, muốn chết.
"" Câm miệng! Dám mắng bảo bối của bọn ta, các người chán sống, ta hôm nay thành toàn cho các người""
Anh và Phong Thần giận ngút trời, đang chuẩn bị ra tay thì Tiểu Thỏ ngăn lại
"" Đừng giết, như thế sẽ làm bẩn tay hai anh, tay hai anh là của em không cho phép làm bẩn, bọn ngu dốt này đang sủa mà thôi, anh không cần để ý""
Sát khí đang tràn ngập phòng, vì một câu nói của Tiểu Thỏ, khuôn mặt hai người ôn nhu cưng chiều mỉm cười
"" Được, được! Em nói gì thì chính là cái đó""
Lúc này mọi người xung quanh mới dám thở ra, sát khí của hai người đan ông này làm bọn họ thở không nổi, bọn họ hối hận vì không mắt nhìn dám mắng cô gái kia, giờ chắc không có cơ hội xin xỏ hai người kia giup đỡ cho bọn họ đi cùng rồi.
Bạch Lam thấy không ai lên tiếng giúp cô ta mắng Tiểu Thỏ để tôn lên vẻ lương thiện yếu đuối cho Phong Thần Phong Dật xem thì giận ngút trời, nhớ đến vừa nãy hai chàng đep trai ấy còn lộ vẻ cưng chiều Tiểu Thỏ thì vô cùng ghen tỵ, tại sao số con tiện nhân đó lại tốt như vậy, hai người xuất sắc như thế mà lại đi bảo vệ co  đĩ đó. Không, cô sẽ giành dựt đi hai người đàn ông của Tiểu Thỏ, vị hôn phu của Tiểu Thỏ cô ta còn giành được thì chắc chắn lần này cô cũng sẽ làm được, nhưng lần này có vẻ khó hơn vì hai người này quá mức xuất sắc. Nghĩ vậy cô ngước lên nhìn Phong Thần và Phong Thần với ánh mắt si mê ham muốn rõ rệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.