Xuyên Qua Mạt Thế Tung Hoành

Chương 17:




Không để ý đến ánh mắt xung quanh, Phong Thần cưng  chiều  nhìn Tiểu Thỏ:"" Em ăn nhiều vào, anh thật muốn nuôi em thành trắng trẻo mập mạp mà""
"" Được, em  sẽ cố gắng, anh thật dài dòng nha"" Tiểu Thỏ cười híp mắt thành vầng trăng nhỏ, trông rất đáng yêu.
"" Em thật là....! Thần muốn tốt cho em thôi, vậy mà em vô tâm bảo anh ấy dài dòng sao?"" Phong Dật mỉm cười ôn nhu trêu ghẹo cô.
"" Hắc hắc! Em chỉ đùa thôi mà, trong thời gian mạt thế này hau anh nuôi em mập sẽ cực khổ lắm a~"" Tiểu Thỏ biết hai anh có không gian như cô, sẽ nuôi cô mập được như lời Thần nói nhưng cô lại muốn làm nũng chút nga~~~
"" Không cực khổ, không cực khổ, chỉ cần em cố gắng ăn thêm 1 chút là được, em á lúc nào cũng bỏ bữa không thích ăn cơm toàn là ăn những thứ không no bụng không thôi, hừ! Khi xưa không ai quản em nhưng giờ bọn anh sẽ trông chừng em đấy""
Cưng chiều nhìn cô, Phong Thần cảm thấy càng ngày anh càng yêu cô a~ thật đáng yêu, anh nhìn cô mãi cũng không thể thoã mãn được.
"" Rồi, rồi em đã biết, hai anh biến thành bà cụ non rồi sao?"" Cười khổ nói, cô biết hai anh quan tâm cô nên rất cảm động, cô không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt hai anh nên giả vờ như không để ý nói.
"" Em thật là...! Bướng bỉnh quá đi mất"" Phong Dật nuông chiều bóp mũi cô. Tiểu Thỏ nhà anh thật dễ thương mà, aaaaa anh yêu cô không thể khống chế rồi, phải làm sao đây.
Bên này mặn nồng ân ái không để ý đến ai, còn bên chỗ Bạch Lam thì không được hoà thuận cho lắm. Bạch Phát nhìn đồ ăn và chăn bên Tiểu Thỏ thì lộ ra vẻ tham lam, ông muốn qua bên đó nịnh nọt Tiểu Thỏ một chút cơm trắng, ông nghĩ dù sao Tiểu Thỏ cũng 
là con của mình, chắc nó sẽ chia cho mình một ít.
Ngồi bên cạnh Bạch Phát, nhìn ánh mắt suy tính của ông,Linh Linh ít nhiều gì cũng sống chung với ông ta nhiều năm nên cũng hĩu ông ta đang nghĩ gì. Mặc dù bà cũng thèm thuồng thức ăn và chăn của Tiểu Thỏ nhưng bà sẽ không nhịn nhục mà cầu xin cô ta,  con gái bà ta cũng có thức ăn dù không được như của Tiểi Thỏ nhưng cũng đủ thoả mãn. ( ta phải công nhận người đàn bà này cũng thông minh phết, biết đến đâu là đủ, biết Phong Thần và Dật không phải tầm thường nên không dám qua xin xỏ Tiểu Thỏ)
"" Ông đừng mơ mộng nữa, cô ta sẽ không chia cho ông thứ gì đâu, lúc nãy ông mắng cô ta như thế nào ông không nhớ sao. Đừng ngu ngốc qua bên đó xin xỏ, coi chừng không trộm được gà còn mất thóc, hai chàng trai bên cạnh cô ta không phãi dạng người dễ đụng, ông coi chừng bị đánh thành đầu heo""
"" Câm miệng! Ai cho phép bà lên tiếng, muốn làm gì là cbuyện của tôi, bà quản được chắc, coi chừng tôi sẽ đánh bà""  Bạch Phát  xấy hổ tức giận mắng, nhưng ông cũng không dám có ý định xin xỏ nịnh nọt gì Tiểu Thỏ nữa. Nghe lời Linh Linh nói ông mới tỉnh ra, ông thật hối hận khi nãy mắng Tiểu Thỏ, nếu ông biết người bên cạnh cô ta lợi hại như vậy thì ông sẽ nhân cơ hội nịnh nọt lấy lòng cô rồi, vì nhìn ra hai người kia cưng chiều Tiểu Thỏ, cái gì cô ta nói cũng nghe nên ông nghĩ nên nịnh nọt Tiểu Thỏ hơn là hai người kia.
Vì có dị năng cấp cấp cao nên mặc dù ở rất xa nhưng ba người Tiểu Thỏ nghe được hết tất cả lời nói của bọn người kia. Tiểu Thỏ thầm khinh bỉ lão già từng là cha mình kia, ông ta thật là hèn nhát.
Đòi đánh bà ta mà không ra tay? 
Đừng tưởng cô không biết được, hắc hắc ông ta sợ Bạch Lam không bảo vệ và cho thức ăn nuôi ông ta nên ông mới không dám đánh mụ kia. Người đàn ông đã từng kênh kiệu, không coi ai ra gì giờ lại phãi lo sợ nịnh nọt một đứa con gái, chắc ông ta tức tối lắm nhỉ, nghỉ đến là cô thấy thoả mãn được chút đau lòng năm xưa của nguyên chủ. Mà nói đến cô có chút khen ngợi bà mẹ Linh Linh này, bà ta rất biết điều, không làm chuyện gì không nên. Cô đoán thành công của Bạch Lam trước khi cô nhập vào thân xác nguyên chủ là nhờ có bà ta chỉ huy dạy dỗ. Thật thú vị!
"" Dám động chủ ý đó lên Tiểu Thỏ, ông ta muốn ăn đấm à, anh sang đó đánh ông ta một trận"" Phong Dật trẻ con bực dọc nói, làm ra hành động muốn đánh nhau
"" haha! Dật anh thật đáng yêu a~"" Cô nhéo nhéo má anh cười sặc sụa. Nhéo đã tay cô nói:"" Mặc kệ ông ta đi! sau này em sẽ lần lượt tính sổ với từng người bọn họ""
"" Bảo bối, thật không công bằng, anh cũng đáng yêu mà, em cũng nên nựng anh đi chớ"" Ngồi bên cạnh nhìn anh trai và Tiểu Thỏ đùa giỡn, anh không cam tâm bị bỏ quên, ghen tỵ chen mặt lên nũng nịu với Tiểu Thỏ
"" HaHa! anh coi anh kìa, lớn rồi còn ghen tỵ với anh trai mình. Đúng là không khác gì khi xưa mà, được rồi lại đây em thoả mãn yêu cầu của anh"" Tiểu Thỏ đùa giỡn cười đùa nói mà khống biết lời nói  của mình có bao nhiu mờ ám.
Đùa giỡn đủ, ba người mới chịu chui vào chăn ngủ. Mọi người xung quanh cũng yên lặng nằm nghỉ ngơi, ngày mai không biết sẽ đối đầu với mọi sự nguy hiểm ra sao, nên họ cố gắng nghỉ ngơi để có sức mà chiến đấu, sau khi mạt thế tới được 1 ngày họ biết sinh mệnh của mình bây giờ phải tự chính mình bảo vệ không thể nhờ cậy tin tưởng một ai, nếu ngu ngốc không nhận ra tin tưởng tình người trong thời thế bây giờ thì họ sẽ chết bất cứ lúc nào.
Nửa đêm, có vài người đã chìm vào giấc ngủ, bên ngoài vẫn có tiếng la hét cứu mạng, có người đập cửa siêu Thị cầu cứu nhưng không một ai dám ra giúp. Từ từ âm thanh bên ngoài im lặng hẳn, trong siêu thị mọi người đã ngủ hết vì quá mệt mõi, không gian tối mịt im lặng đến đáng sợ. Mọi thứ nguy hiểm đang chờ ở phía trước, tất cả nhân loại phải đối mặt với nó trong sự sống còn.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.