Tân Phương Phương liên tiếp hai lần bị bóp cổ, nàng như muốn chết đi, nhưng trí óc nghĩ đến những người còn đang lo lắng cho mình ở Tân phủ, bản thân không thể để họ thất vọng buồn rầu, hơn nữa sự sống của nàng là lần thứ hai, một lần đánh mất dễ dàng, làm sao lại phạm thêm.
Không bao giờ!
Nghĩ như thế, Tân Phương Phương lập tức có động lực, nàng đưa mắt nhìn vào bờ trán cao của Mạc Kim Tâm, con ngươi tức thì sáng lên nảy ra ý định.
Chờ tới lúc bàn tay Mạc Kim Tân siết chặt cổ mình hơn, Tân Phương Phương liền chuyển mắt ra sau ả ta, giả vờ cong môi cười cười rồi thấp giọng ám chỉ nói: "Mạc Kim Tân, ngươi biết đằng sau anh hùng cứu mỹ nhân là gì không? Chính là mỹ nhân vờ vịt yếu đuối."
Lời vừa dứt, thành công khiến Mạc Kim Tân rơi vào khó hiểu, híp mắt mà nhìn, trông thấy ánh mắt nàng đang quét ra phía sau, ả ta tựa như nghĩ tới điều gì, theo bản năng quay đầu cũng buông lòng tay.
Tân Phương Phương đúng lúc này giơ lên hai tay túm lấy đầu Mạc Kim Tân kéo về hướng đầu mình.
Chỉ nghe tiếng cộp hết sức giòn giã từ hai cái trán đập vào nhau.
Sự việc bất ngờ, Tân Phương Phương hành động nhanh lẹ, Mạc Kim Tân phản ứng lại đã muộn màng, ả ta bị đau nhức trán, tay bóp cổ kia triệt để buông lỏng, sơ hở cho đối phương thoát thân.
"Tân Phương Phương! Đừng hòng chạy!" Mạc Kim Tân nhận thức được bản thân mắc mưu, giận dữ hét lên, tay xoa trán, xoay người đuổi theo sau Tân Phương Phương chạy trốn phía trước.
...
"Uyên Thành à, không ngờ có ngày huynh bước chân vào phủ Thái Tử lần nữa đó, không những tặng cho Thái Tử một mớ hỗn loạn, còn dẫn theo nữ tử." Mặc Ôn Khanh bước chân chậm rãi trên đoạn đường nhỏ tới biệt viện, ánh mắt y liếc nhìn qua hai người đi cạnh mình.
Mặc Ôn Khanh thu thực rất bất ngờ đối với cục diện vừa rồi mà y thấy, là huynh đệ tốt của mình đứng một bên, trong lúc Yến Tiệc Sinh Thần Thái Tử sắp diễn ra, ba con cẩu xông tới phá hoại, huynh đệ tốt nhân lúc hỗn loạn cùng nữ tử đi qua chỗ khác.
Nếu như không phải y quan sát từ đầu, có lẽ sẽ mất dấu hai người luôn.
Hai người ấy một là Huyền Uyên Thành, một là Tân Cầm Nhi dựa vào sắp xếp của Thừa Tướng đi theo.
Huyền Uyên Thành mang trên người lam y chỉnh tề, bộ dạng hòa nhã như cũ, chỉ có nét mặt nghiêm túc hơn bình thường, khi chàng nghe thấy Mặc Ôn Khanh nói, ánh mắt thoáng nhìn qua Tân Cầm Nhi, sau chuyển sang lại Mặc Ôn Khanh, rồi cất giọng: "Tránh cho người khác nghi ngờ, cũng là để tiện thay người mang ra."
Tân Cầm Nhi nâng đôi mắt, sau lớp áo choàng kín kẽ trên người, nàng ta cùng lên tiếng thừa nhận, "Là vậy."
Bởi lẽ nàng ta có vóc dáng khuôn mặt giống với nhị tỉ nhất, chỉ cần che đi đôi chút là như nhị tỉ xuất hiện tại đây, chờ khi Ôn Vương cứu người ra, nhị tỉ có thể đường hoàng rời khỏi, hơn nữa không lo trường hợp Thái Tử đuổi tới gây khó dễ.
Nhưng vấn đề hiện tại là nhị tỉ ở nơi nào trong phủ Thái Tử rộng lớn này? Nam nhân đi cạnh Ôn Vương kia nói biết chỗ, mà đi tìm đã khá lâu rồi, chẳng thấy được bóng người, làm nàng ta bất an, hơi không tin tưởng.
Có điều trông Ôn Vương và nam nhân đó rất thân thiết, vả lại vừa rồi chính nam nhân giúp đỡ loại bỏ đám người canh chừng từng ngóc ngách phủ Thái Tử.
Vì thế nàng ta có không tin chỉ để tại lòng, thêm phụ thân nói rằng quyền quyết định ở Ôn Vương, muốn cứu nhị tỉ phải nghe theo.
Bây giờ mong sao kịp thời cứu người, đừng để nhị tỉ bị hủy hoại một đời như nàng ta.
Tân Cầm Nhi đang thầm cẩu mong trong lòng, bên tai vẫn chăm chú nghe hai nam nhân nói chuyện.
"Năm năm qua lại với tên Thái Tử, ta không phải không có thu hoạch đâu, vốn dự tính chờ huynh về giúp huynh cứu người, nhưng chẳng nghĩ tới cứu này là cứu người khác." Tiếng Mặc Ôn Khanh nhẹ nhàng than thở pha lẫn trêu đùa, cố ý chọc đau Huyền Uyên Thành.
Huyền Uyên Thành cười một cái, không mặn không nhạt đáp: "Xem ra trêu chọc người khác trở thành bệnh cũ tái phát của Mặc Ôn Khanh huynh rồi?"
Bốn chữ bệnh cũ tái phát tuôn ra từ Huyền Uyên Thành, khiến Mặc Ôn Khanh bật cười hứng thú, y tự nhiên trả lời: "Chẩn đoán sai rồi, là tâm bệnh sâu nặng đối với huynh thôi."
Mặc Ôn Khanh nói đến nước này, Huyền Uyên Thành thật sự đáp không nổi, chàng đành lẳng lặng rời ánh mắt đi phía trước, đúng khoảng khắc này bóng dáng thiếu nữ nơi xa lọt vào tầm mắt chàng.
Thiếu nữ đó không ai khác chính là Tân Phương Phương, thậm chí Huyền Uyên Thành có thể trông thấy dáng điệu nàng chật vật, thảm hại vì chạy trốn ai.
Y phục ở thân nàng đều cứ như vậy mong manh lại nhiễm phải đất bẩn, mái tóc rối loạn che đi cả gương mặt, còn có đôi chân trần bước đi trên đất, mơ hồ thấy được vết đỏ rỉ máu.
Mọi thứ đập vào mắt Huyền Uyên Thành này, nhất thời làm ánh mắt chàng biến đổi, dường như dưới đáy lòng chàng dần chất chứa thương xót.
Rốt cuộc là chàng tới đúng lúc hay muộn màng đây?
Câu tự hỏi nảy ra trong đầu, chàng biết rõ muốn giải đáp nó liền cứu nàng trước tiên.
Nghĩ là làm, Huyền Uyên Thành nâng chân, tiến nhanh về phía trước, Mặc Ôn Khanh và Tân Cầm Nhi đằng sau cùng phát giác ra Tân Phương Phương nên cũng nhanh chóng đi lên theo.
Tân Phương Phương lúc này còn cuống cuồng chạy, tay chân sớm rụng rời, sức lực sắp tới cạn kiệt.