Nếu thật sự là lúc hắn ta bị ném gián vào thì...
Huyền Trức Tuyên hoàn toàn không muốn nghĩ tiếp, bởi lẽ tầng lớp da mặt hắn ta từ xưa tới nay luôn vô dụng trước Huyền Uyên Thành, nếu còn nghĩ liền chẳng giữ mặt được!
Không chỉ bởi là kẻ thù nhau nên cần giữ mặt mũi, còn là người làm hắn nhất thiết phải cao ngạo đối diện, vì hắn dường như mọi mặt kém cạnh, không hơn nổi Huyền Uyên Thành.
Ngay ngày xưa hắn ta nhận thấy rồi, lúc đầu chưa có nắm chắc mọi thứ, còn có thể tiếp nhận.
Phần hiện tại hắn từ chối đón lấy điều này! Hắn là ai chứ? Thái tử nắm trong tay quyền lực, cùng chiến lợi phẩm là Tuyết Chi, người một thời là ái nhân, Ôn vương phi tương lai của Huyền Uyên Thành kia. Chiến thắng lưu tích, thì thử hỏi sao hắn ta tự mất mặt để hạ khí thế đây?
Kể ra nực cười, Huyền Uyên Thành bây giờ không màng hắn ta, bộ dạng thờ ơ tựa không thấy không quen, khác xa năm năm về trước, thời điểm bị hắn cướp đi ái nhân quan trọng nơi tim. Đâu rồi dáng vẻ tức giận phá nát ôn nhu, sự điên cuồng nuốt chửng tinh thần thản nhiên ấy, miệng môi không cả từ tốn tuôn lời muốn giết hắn?
Xem chừng thời gian qua Huyền Uyên Thành bình ổn trở lại sau sự kiện năm năm.
Cơ mà... đề nghị của Lão tướng quâ Mạc Tôn Liên bên này là nửa thả dây, cho Tân Phương Phương sắp rơi xuống hố sâu bám vào, vừa vặn thoát được cái bẫy hủy thanh danh hắn ta bày biện. Đáng tiếc! Hắn không hiểu Mạc Tôn Liên giúp Tân Phương Phương hay đơn thuần bồi tội như ý lời nói, hắn ta chỉ rõ mình ngoài đồng thuận đề nghị này ra thì chẳng chọn lựa khác nữa.
Ai kêu ông ta từng làm Đại tướng quân uy danh, chiến công hiển hách thêm là Lưỡng triều nguyên lão, dành hơn nửa đời cống hiến Triều đình, tận tâm phò tá phụ Hoàng.
Phụ Hoàng kính trọng Mạc Tôn Liên ba phần, hắn ta mà trước Mạc Tôn Liên thị uy khác gì chính tỏ bản thân cao hon phụ Hoàng? Đang xem thường cái kính trọng ba phần của phụ Hoàng.
Phụ Hoàng biết chuyện sẽ triệu hắn ta vào cung giáo huấn, không để ý phụ Hoàng còn thu hồi đi một phần quyền lực hắn ta!
Nghĩ đến đây, Huyền Trức Tuyên mín môi, suy xét thêm chốc lát, ánh mắt dứt khoát chuyển sang Mạc Tôn Liên, Huyền Trức Tuyên chậm rãi tiếp lời: "Lão tướng quân đã nói vậy, bản Thái tử đương nhiên không chối từ, chỉ là... Hãy lục soát kĩ lưỡng, đừng để bản Thái tử phát hiện có sơ sót, hậu quả không tốt."
"Thái tử an tâm, lão thần khẳng định cho ra kết quả thật nhất!" Mạc Tôn Liên dứt lời, lập tức giơ tay chỉ thị Mạc Kim Tân.
Mạc Kim Tân nghe Mạc Tôn Liên dặn dò, trước ánh mắt mọi người đang dõi theo bước đến chỗ Tân Phương Phương, nàng ta tiện xua đi các nam nhân cao lớn vây quanh đó, dễ dàng tạo ra một đường đi rộng rãi.
Tân Phương Phương trong mắt thấy Mạc Kim Tân mặt thân thiện đứng đối diện mình, nàng chưa cả kịp phản ứng, Mạc Kim Tân đã ghé qua tai nàng nói khẽ: "Thất lễ rồi Tân nhị tiểu thư, ta xuất thân nhà Tướng, có gì quá tay, Tân nhị tiểu thư bỏ qua nhé!" Mạc Kim Tân nói hết, tức thì giơ tay kéo mạnh nàng, thô lỗ dùng lượng sức giữ yên thân nàng lại.
Tân Phương Phương đứng yên không nhúc nhích như phối hợp, sau cảm nhận Mạc Kim Tân mạnh bạo hơn Huyền Trức Tuyên, mỗi động tác tay Mạc Kim Tân, bàn tay ấy sờ đến đâu, y phục nàng liền xoạt xoạt tiếng nhỏ đường chỉ đứt đoạn. Từng tiếng một dần tăng cao lọt vào tai, nàng chắc chắn Mạc Kim Tân dùng sức lớn lao, cố ý dọa nạt.
Ánh mắt xem thường cộng lời nói ẩn chán ghét tại Mạc Kim Tân, ở khoảng khắc va chạm nhau Tân Phương Phương phát giác ra. Nàng không hiểu sao, lại chẳng để tâm, vì thà rằng bị nữ nhân sờ mó, hơn là đám nam nhân tai to mặt lớn, mũi heo sờ.
Nhưng Mạc Kim Tân mà được nước lấn tới, mượn cớ hoành hành, nàng sẽ cho hàng móng tay dài của Mạc Kim Tân đang chu du trên người mình đi đời!
Mạc Kim Tân không hay biết mình bị ngầm tính kế, nàng ta cứ mải kiếm tìm đồ vật liên quan tới gián, tìm tìm lục lọi trên dưới qua lại đến thời gian nửa nén hương sau cũng không thấy gì. Nàng ta nhíu mày, trí óc tự giác nghĩ về cảnh lúc nãy xảy ra, vô thức suy xét.
Nàng ta biết Tân Phương Phương giở trò, bởi khi Thái tử vừa bắt đầu, nàng ta đã quan sát trước tất cả người, đã tận mắt chứng kiến Tân Phương Phương thừa cơ Thái tử đưa lưng về phía sau mà mò tay xuống bên hông, cách lớp y phục cầm ra con gián, nàng ta kinh ngạc, mơ hồ thấy chiếc túi nhỏ đong đưa ở vị trí Tân Phương Phương mò, nàng ta phỏng đoán kia là thứ dùng chứa gián!
Hiện tại lại không thấy đâu... Tân Phương Phương giấu đi ư? Không thể! Đây nhiều người nhìn, cơ hội đâu ra chứ!
Mạc Kim Tân nghĩ không thông, tự nhiên căm tức, không khống chế lực đạo tay, kéo mạnh y phục Tân Phương Phương, y phục xoẹt một cái, đường rách hiện hữu.
Mọi người mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Mạc Kim Tân, Mạc Tôn Liên ngỡ ngàng, Thừa tướng đen mặt, Huyền Trức Tuyên thanh âm ồ lên.
Tân Phương Phương cúi mặt, nhìn y phục chỗ ngực mình rách, khe nhỏ hở làn da trắng, mặt nàng méo lại, cất giọng: "Mạc tiểu thư, thể nào? Tìm không được gì bên ngoài, định tìm cả bên trong sao?"
"Ta... Phải!"
"Đủ cẩn thận nha? Nhưng bây giờ tiết trời mùa Hạ, trên người ta có bao nhiêu lớp y phục Mạc tiểu thư sờ thấy chứ? Để mà nói khó khăn cất giấu đồ lắm? Còn nghi ngờ hơn, Mạc tiểu thư có thể xét vào trong thử?" Tân Phương Phương tuôn câu chữ, đưa tay mình cầm tay Mạc Kim Tân, không kiêng dè đem tay Mạc Kim Tần cho vào trong y phục bản thân.
[Ta vừa mới ốm dậy xong... Ahuhu, tội ăn nhiều kem quá, cũng bởi vì ốm nên chậm trễ ra chương mới... Xin lỗi các chế nhiều! À quên, phía trên là bìa truyện mới đó!]