"Nhầm lẫn rồi, ta bảo ngươi tránh đi trước khi mọi việc đi xa, bởi lẽ ngươi không động nổi các nàng, chủ nhân ngươi càng không động được vào." Tinh Thược nhàn nhạt nói. Đây vốn dĩ là sự thật, hai người đều là nữ nhi của Thừa Tướng, Thừa Tướng kia có tiếng thương con mình, khẳng định sẽ không nhẹ tay với kẻ tổn hại tới hai người, huống hồ kẻ thấp kém như Phi công tử, có chút quyền lực sao dám đối chọi với Thừa Tướng lớn mạnh.
Đám người nhếch mép, khinh thường nhìn Tinh Thược, "Ngươi nghĩ bọn ta dễ lừa thế ư? Tránh ra." Đám người thay nhau đẩy Tinh Thược sang một bên, rồi nâng chân tiến về phía hai con người nhỏ bé.
Thế là tức khắc trong mắt người xem kịch ở tứ phía, hai người nữ tử nắm tay nhau dần bị những kẻ cao lớn vây quanh, khoảng khắc hai người triệt để bị bao phủ, rốt cuộc cũng có ai nhận thức mà hô lên: "Đó chẳng phải là Tân Nhị tiểu thư lần trước bị chó đuổi sao! Sao lần này lại dây dưa với người Phi phủ rồi?"
"Cái gì? Bên Phi phủ dám động vào Tân phủ bên kia, chẳng lẽ không sợ bị Thừa Tướng vặt lông chân chỉnh đốn..."
"Ta thấy có lẽ những kẻ này chỉ nhận tiền làm việc mà không biết thân phận người khác." Tiếng nghị luận lần lượt pha trộn lên sau câu hô của một ai, người xung quanh giống nhau nhìn vào kẻ to cao, môi miệng, tay họ dồn dập bàn tán chỉ trỏ vào.
Tình thế thay đổi, lời nói dân chúng phát ra lọt vào tai, vẻ mặt đám người quanh Tân Phương Phương khẽ biến sắc, hành động cũng chậm lại dường như bị câu nói đang vang ảnh hưởng đến.
Đúng vậy, nếu như hai nữ nhân trước bọn chúng là tiểu thư Tân phủ thật, thì khi ra tay không khác gì bọn chúng rước họa cho chủ tử mình, so sánh thử việc đánh để hả cơn giận khi nãy và gây ra tội lớn, hay lui lại hoàn thành riêng mệnh lệnh mời Tinh Thược về hầu hạ chủ nhân để nhận tiền thưởng, cái nào tốt hơn?
Đến nước này còn so sánh cái rắm gì! Quá rõ ràng là cái thứ hai!
Đám người quay đầu đưa mắt nhìn nhau giây lát, hiển nhiên có chung ý nghĩ nên trao đổi ánh mắt xong bọn họ đều lui bước chân lại, xoay người đi đến gần Tinh Thược. Tân Phương Phương thấy đối phương làm ra hành động trái ngược này, đôi mắt nàng khẽ chuyển, sau cùng cất cao qgiọng nói: "Các ngươi đừng quên các ngươi từng cậy đông hiếp yếu, buông lời nhục mạ với hai chúng ta, bây giờ một khi đã lùi thì lùi cho hết, không bản tiểu thư lập tức mang người tới Phi phủ đòi công đạo!"
Câu từ nghiêm chỉnh vang dội đầy khí thế, đi kèm dáng điệu cao ngạo tay chống nách, đầu ngẩng cao, con mắt híp lại của thiếu nữ, ai nhìn cũng hiểu Tân Phương Phương đây là trắng trợn cảnh cáo, dùng thân phận mới phơi bày ra để uy hiếp kẻ bắt nạt mình. Những kẻ kia nghe xong cả người trở nên cứng đờ, chẳng biết sao cảm giác chân bản thân không bước tiếp được ngoài yên vị một chỗ.
Bình thường bọn họ chỉ cúi đầu khom lưng vì tiếng quát từ chủ tử mình, nhưng thời điểm hiện tại bắt buộc phải quay lại khúm núm trước thiếu nữ mười sáu mang vẻ đắc thắng ở sau lưng!
Đúng là người tổn thương muốn trả thù kẻ thương tổn mình!
Lúc đám người còn ai oán trong lòng thì Tân Hoa Hoa mang người đi đến, nhanh chóng tới cạnh tỉ tỉ mình, "Nhị tỉ, tam tỉ không sao chứ?"
"Không sao." Hai người đồng thanh, ánh mắt Tân Cầm Nhi bất giác nhìn vào hộ vệ mặt lạnh mà Thừa Tướng để cho ba tỉ muội xuất hiện sau Tân Hoa Hoa, có lẽ vì sợ sơ hở, nàng ta rất thức thời đứng thẳng người, cũng không tiếp tục nhìn Tinh Thược.
Phần Tân Phương Phương nhanh chóng đổi tư thế khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói: "Người của Tân phủ ta tới rồi, các ngươi suy nghĩ xem cho kĩ."
Lời vừa hết, đám người tay sai của Phi công tử nào đó mau lẹ quỳ xuống, đối diện trước ba tỉ muội Tân Phương Phương, tha thiết chấp tay cầu xin: "Tân tiểu thư tha cho chúng tiểu nhân đi ạ! Chúng tiểu nhân cũng chỉ là làm tròn chức trách, hoàn thành giao phó của chủ tử mình thôi! Chứ hoàn toàn không muốm gây sự với bằng hữu của người là Tinh Thược công tử đây!"
"Bản tiểu thư không quan tâm các ngươi làm theo lệnh ai, cái ta quan tâm là thái độ khinh thường của ngươi đối đãi với người khác, muốn ta tha cho cũng dễ dàng thôi, các ngươi mỗi kẻ tự quỳ ở đây hai canh giờ, khi quỳ phải luôn nói câu xin lỗi, hai canh giờ qua liền có thể đi!" Tân Phương Phương thẳng thừng nói ra cách thức tự phạt thoát tội cho kẻ quỳ dưới mình.
Hình phạt này là kết quả cho việc bọn họ lúc bắt đầu đã buông lời sỉ nhục Tân Cầm Nhi, ba bốn câu họ từng thốt ra kia muôn phần dơ bẩn, ý nghĩa nhục mạ, chói tai đến nỗi chính nàng nghe cũng ức chế. Phải biết rằng ở thời đại nào đi nữa thì câu nói cay độc của ai cũng đủ để tổn thương tinh thần, ảnh hưởng cuộc sống hay danh dự của một người.
Giải quyết chuyện này như vậy, nàng cũng coi như không quá thất trách việc bảo hộ cho muội muội.
Đám người há miệng, lòng không tình nguyện, mà thân thể không phản kháng được, đành ngậm ngùi chấp thuận.
Rõ là Tân tiểu thư người xông vào phá đám, bản thân họ chỉ nói để người biết khó tránh ra, đây chẳng phải là lẽ thường tình sao?
...
[Dịch cô vy lại bùng phát, nghĩ nó chán ><]