[Tất cả những cây cối hay đồ vật sắp được nhắc đến trong chương này và các chương sau đa phần đều là tác giả tự nghĩ tự đặt tên và nguồn gốc nhé! Và những địa điểm trong đây cũng thế cả! Nên đừng thắc mắc hay ném đá nhé. Xin cảm ơn!]
Mới ban đầu Hữu Ly thúc không muốn chữa vì Đoan Vương Gia Huyền Quân Quân ấy dùng dáng vẻ ra lệnh Hữu Ly cứu chữa, Hữu Ly thúc ghét nhất người có quyền thế, nhất là kẻ dùng địa vị quyền lực ép người khác làm việc. Nhưng khi trông thấy hắn, thúc ấy mới miễn cưỡng nể mặt cứu giúp, nói rằng bởi công hắn từ nhỏ sống ở thôn, hay giúp thúc ấy hái thuốc và làm việc vặt như phơi thuốc, chăm cây.
Sau đó thời gian chữa trị cho hắn diễn ra, trong những tháng ngày ngâm mình vào tháo dược, Hữu Ly thức một bên ngẫu nhiên nhắc đến Phương Phương, có lẽ vì quan hệ giữa cả hai hồi nhỏ thúc ấy hỏi hắn và nàng ở Kinh Thành có qua lại không.
Tuy nhiên vì Huyền Quân Quân ở đó hắn không nói gì mà lắc đầu, mãi cho đến lúc độc ở người hắn tiêu trừ hết và Huyền Quân Quân chuẩn bị đưa hắn về. Hữu Ly thúc đột nhiên túm tay hắn lại, đặt vào trong ấy một vật khắc bằng gõ, kêu hắn thay thúc ấy đưa cho tiểu nha đầu, hắn biết tiểu nha đầu là cách thúc ấy hay gọi nàng.
Nếu lần này đã gặp được nàng rồi, đồ vật cũng có trên người, hắn tất nhiên phải đưa cho nàng ngay.
"Hữu Ly thức nhờ ta đưa muội thứ này, là món quà từ biệt khi muội rời thôn nhưng thúc ấy không kịp đưa." Nói xong Hàn Phong Vũ mở bàn tay mình ra. Thế là Tân Phương Phương tức thì trông thấy tay Hàn Phong Vũ có một vật nhỏ bằng gỗ, khắc thành hình chiếc lá, mà hình thù này Tân Phương Phương vô thức quen thuộc.
Nhìn chiếc lá bằng gỗ một hồi, nàng mới nhớ tới chiếc lá dùng thổi kèn mà Hữu Ly thần y đã dậy cho mình. Chiếc lá không có gì đặc biệt, nhưng loại gỗ thì khác, nàng có thể nhận biết loại gỗ này là thân cây, một trong những cây thuốc là nguyên liệu thuốc của nàng, tên Mật Đình.
Đường viền gỗ cây Mật Đình rất nhiều, và đều kết nối cả ngang cả dọc với nhau, màu của cây thì xanh như lá non, nhiều khi nhìn còn đẹp hơn màu của viên ngọc quý.
Nên là Hàn Phong Vũ kêu nàng vào để đưa quà? Thế mà thần bí làm nàng giật mình mệt tim!
Tân Phương Phương thở phào trong lòng rồi mỉm cười nhìn Hàn Phong Vũ, nàng cũng nâng bước chân tiến lại gần để cầm lấy lá gỗ kia. Cơ mà khoảng khắc tay nàng chạm vào tay hắn, con người phía trước bỗng nắm tay lại, kéo tay nàng vào.
Hành động bất ngờ từ Hàn Phong Vũ, Tân Phương Phương mở to mắt nhìn, "Huynh làm gì thế hả?" Nàng vừa nói vừa co tay, hiển nhiên muốn giật về.
"Muội đừng căng thẳng, ta chỉ muốn xem vết sẹo trên tay muội." Hàn Phong Vũ kiên trì giữ lấy, hắn giơ tay còn lại lên, định lật ống tay áo của nàng dùng che đậy lên.
Tân Phương Phương căn bản không thích người khác đụng chạm hơn thể đòi xem sẹo trên người mình, nhưng vì Hàn Phong Vũ bị thương không thể dùng sức mạnh đối với hắn, nên nàng bắt đầu viện cớ: "Nam nữ khác biệt, sao ta có thể để huynh tự tiện động chạm được! Huynh buông ra đi!"
Hàn Phong Vũ biết ở đây không có ai, bắt đầu vạch y phục nàng lên xem, sau chẳng kiêng để nói: "Từ nhỏ đến lớn, chân tay muội chỗ nào ta cũng động qua rồi, khác hay không khác còn quan trọng sao?"
Y phục được gạt lên, mu bàn tay lộ ra cùng những vết sẹo rời rạc lọt vào mắt hắn, có vết đã mờ nhạt nhưng vẫn có vết rõ rang, khi sờ vào liền cảm nhận từng góc cạnh nhô lên, tuy sẹo không nhiều ma các vết hiện hữu cũng đủ cho người không dám nhìn lâu.
Quả nhiên như hắn đoán Huyền Quân Quân ra tay không chút tiếc thương. Không biết thuốc hắn mang tới có hiệu quả không nữa.
"Huynh nhìn đủ chưa, vạch xuống cho ta!" Giọng Tân Phương Phượng thẹn quá hóa giận, đem Hàn Phong Vũ đang chăm chú nhìn mình tỉnh táo lại.
"Đây, muội cầm lấy lọ thuốc này, là Hữu Ly thúc đặc biệt chế ra cho muội bôi lên vết sẹo. Xem bộ dạng tức giận kìa, ta đâu có bắt nạt hay khi dễ muội đâu nào." Hàn Phong Vũ lôi binh nhỏ sứ trắng đặt vào tay Tân Phương Phương, xong tiện thể buông tay theo ý nàng.
Bàn tay được thả, thoát li hơi ấm của Hàn Phong Vũ, Tân Phương Phương lúc này bớt căng thẳng hơn, nàng nhìn bình thuốc trong tay mình nhịn không nổi bĩu môi. giây sau điều chỉnh cảm xúc bản thân, bình tĩnh đáp: "Rất cảm tạ huynh đã đưa đồ tới, nhưng ta không muốn nghe lời lẽ vừa rồi của huynh, mong về sau huynh đừng nói nữa"
Đúng là khi Tân Phương Phương phát bệnh, là Hàn Phong Vũ ở cạnh chăm sóc cái gì trên người nàng hắn biết cả. Chính vì điều này khi đổi mặt với hắn nàng luôn e ngại, cảm giác bản thân từng cho thân thể nóng lên, cộng thêm trái tim đập nhanh chóng.
Không sai, cho đến giờ nàng vẫn chưa hòa nhập được trái tim, có đôi lúc ngực trái lại chẳng theo chủ đạo.
"Muội không cần e ngại, huynh khẳng định không nhắc muội với người khác, sau lần này huynh cũng không tìm muội thêm." Hàn Phong Vũ cười khó trả lời.
Hắn hiểu nếu hắn và nàng chạm mặt, Huyền Quân Quân chẳng phải sẽ ghen lên mà tổn thương đến nàng sao, giống chuyện lần trước Huyền Quân Quân dùng nàng như đồ vật ném đi.