"Tuyết Chi, ta hiểu rõ tất cả, và nàng cũng nên hiểu chuyện năm xưa của chúng ta đều qua rồi, nhắc lại trăm lần thì trăm lần đau, hà cớ gì nàng phải tự giày vò mình lẫn ta như thế?" Huyền Trức Tuyên đau lòng thốt lên câu chữ, bên trong đôi mắt hắn ta không biết từ bao giờ đã đỏ hoen.
Đáng tiếc Diệp Tuyết Chi lắc đầu, ánh mắt cả nét mặt không thay đổi, cứ đề phòng nhìn hắn ta.
Huyền Trức Tuyên trông thấy biểu hiện này, hắn ta bất đắc dĩ lại mềm mỏng nói tiếp: "Trở về nghỉ ngơi được không? Ta hứa với nàng nội trong ngày hôm nay sẽ không còn lời đồn nào nữa. Cũng khẳng định từ nay bảo vệ con của chúng ta thật tốt, để nó và nàng an ổn!"
Nghe lời hứa của Huyền Trức Tuyên xong, Diệp Tuyết Chi im ắng một hồi bộ dạng suy nghĩ, ít lâu sau buông thả cảm xúc, hời hợt cất tiếng: "Ta không tin lời ngươi hứa hẹn, ta cần thấy hành động từ ngươi. Nếu người không làm nổi, phải để ta đi."
"Được, nếu ta làm xong, nàng hãy tĩnh dưỡng, để tinh thần bình ổn." Huyền Trức Tuyên nói rồi lùi bước xoay người đi khỏi.
...
Mười ngày sau. ngôn tình hoàn
Tân phủ.
"Một hai, bốn, năm... " Tân Phương Phương đứng ngoài đại sánh, nàng mang tư thế một tay chống nách một tay chỉ trỏ đếm các chú cẩu con. Bộ dạng ấy làm người xung quanh nhìn vào thấy nàng không chút hình tượng tiểu thư, nhưng họ lại không dám nhắc nhở.
Vì Nhị tiểu thư đang nôn nóng tìm cẩu con mà hồi sáng thả ra chẳng biết khi nào không thấy nữa.
Họ và tiểu thư tìm khắp phủ nhưng vẫn không tìm ra được, đoán chừng cẩu nhỏ đã chạy ra khỏi phủ cũng nên. Bởi cửa lớn Tân phủ hôm nay mở ra sớm, gia nhân canh cửa lại vô tình ngủ quên, theo tính toán có lẽ cẩu nhỏ nhân lúc đó chuồn đi.
"Đi, hai người cùng ta xuất phủ xem, cẩu nhỏ như vậy tin rằng chưa đi xa:" Tân Phương Phương cất giọng sau một hồi đếm số, nàng kêu gọi hai gia nhân theo sau mình.
Cả ba người ra khỏi phủ, sau mỗi người chia hướng đi tìm.
Tân Phương Phương không biết qua bao lâu, bản thân từ đường lớn náo nhiệt đi đến đường nhỏ vắng vẻ, đôi mắt đảo xung quanh, nàng vô tình bắt gặp một con cẩu hình dáng cao lớn, màu vàng toàn thân.
Nó đang dùng cái mũi đen ngửi vào một chú cẩu con đen tuyền. Còn cẩu con đen tuyền quẫy đuôi khi nhìn thấy nàng, cẩu con đó không phải xa lạ gì, chính là con của Tiểu cẩu đi lạc khiến nàng tìm mỏi mắt!
Cơ mà con cẩu vàng kia là thể quái nào? Không phải nó định ăn hiếp cục cưng của nàng chứ?
Không không! Một người chủ không để điều này ngang nhiên xảy ra được!
Suy nghĩ này vừa hiện hữu trong đầu, Tân Phương Phương lập tức xắn tay áo lên, híp lại hai mắt mình, miệng hô to: "Cục cưng, ta tới cứu con đây! Hây dô..."
Nàng vừa hỏi vừa bày điệu bộ hùng hổ nhảy qua chỗ con cẩu vàng toàn thân.
Đáng tiếc trong lúc đó dưới chân lại vấp phải hòn đá trên đất, chốc lát làm bước chân nàng trượt giữa chừng, cả người nghiêng đổ xuống. Uỵch một tiếng biểu đạt thân thể nàng Tân Phương Phương ngã dưới đất, đi kèm chính tỏ cho công cuộc giải cứu cẩu nhỏ hoàn mỹ trở thành cú vồ ếch đau điếng người.
"A, cái giò của ta..." Tân Phương Phương trước cái nhìn đần độn của hai con cẩu, nàng bỗng chốc nhăn mặt kêu rên, rất nhanh cảm nhận thấy nỗi đau đầu gối chân truyền tới và chiếc cằm của mình dường như cắm vào lòng đất rồi.
Tông môn nó! Lần nào xuất phủ cũng gặp chuyện tổn thương thể xác thế hả!
Trong lòng Tân Phương Phương bây giờ muôn bàn câu chửi thề cùng loay hoay đứng lên, mà không chú ý tới phía trước con cẩu vàng đã dùng miệng xách cổ cẩu con đen tuyền chạy xa mình. Thời điểm nàng phát hiện chỉ thấy mỗi chiếc mông tròn xoe xinh xắn không ngừng ngoáy qua lại từ con cẩu vàng khè.
Tân Phương Phương vỗ trán một cái tự mắng ngu ngốc rồi vội vã đứng lên đuổi theo sau.
Không rõ ràng lắm lúc mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu rọi hết, Tân Phương Phương đuổi kịp con cẩu vàng cùng tới chỗ hơi đông người.
Con cẩu vàng rất thông mình chạy luồn lách qua những người khác, mà những người khác như là đã quen không hề sợ hãi tránh né gì.
Nên làm Tân Phương Phương cực kì bất lợi để bắt được nó, khó đến nỗi nàng hét lớn: "Con cẩu vàng kia, đứng lại! Trả cục cưng cho ta! Ta không sợ ngươi đâu con to xác! Quay lại đuổi nhau với ta nè!"
Tiếng hét vang vọng lên, tức thì thu hút chú ý của mọi người, người tứ phía theo bản năng quay đầu trông nàng, mỗi người ánh mất tò mò, có người dừng bước cất giọng: "Đó là con cẩu của Ôn Vương Gia? Hình như lại trêu chọc người ta rồi!"
"Vị tiểu thư đó nhìn quen mắt quá? Có phải lần nọ từng bị đuổi hay không!"
"Trên miệng con cẩu vàng tha con cẩu đen kìa? Là con của nó à? Màu lông không giống lắm..."
Những lời nói xung quanh lọt tai Tân Phương Phương, nàng như có như không hiểu ra một điều.
Hóa ra con quễ phía trước là một trong ba con lần trước đuổi nàng!
Mẹ kiếp, bảo sao thấy quen thân thế!
Rốt cuộc cẩu mà Huyền Uyên Thành chàng nuôi có bao nhiêu mất nết vậy! Có phải chàng dưỡng ra không, tại sao chúng nó không có lấy một cái nết tốt như chàng chứ!