Mặc Ôn Khanh trên xe ngựa vén lên màn xe nhìn ra ngoài, trong chốc lát ánh mắt nhìn trúng thiếu nữ đuổi cẩu trên đường, sau khi tò mò nhìn kĩ thiếu nữ ấy, Mặc Ôn Khanh càng thấy quen mắt nên tức thì quay qua hướng người ngồi bên cạnh mình là Huyền Uyên Thành để hỏi: "Uyên Thành à, kia là Tân Phương Phương phải không?"
Huyền Uyên Thành đang nhắm mắt tĩnh thân, nghe Mặc Ôn Khanh nói, chàng mở mắt mà nghiêng người nhìn qua.
Trong đôi mắt sâu thẳm của chàng từ từ trông thấy hồng y thiếu nữ lật đật đuổi theo sau một con cẩu vàng, miệng còn không ngừng hô dừng lại với con cẩu ấy.
Dáng hình nhỏ nhắn chuyển động nhanh chóng dưới ánh nắng ban trưa, gương mặt sở hữu sự xinh đẹp, nhưng lại mang một nét cau có, đi kèm giọng điệu cao vang dễ nghe, mọi thứ trên người thiếu nữ phát ra khiến chàng hiển nhiên nhận thức quen thuộc.
Điều làm chàng bất ngờ hơn chính là khung cảnh thiếu nữ và con cẩu, đã từng ở những ngày trước xuất hiện, chỉ khác một điều lần này là người đuổi cẩu chứ không phải bị cẩu đuổi.
Cẩu bị đuổi?!
Nghĩ đến đây, đầu Huyền Uyên Thành tràn đây câu hỏi lẫn nghĩ vấn.
Tại sao tính huống này lần nữa diễn ra rồi hả!
Chàng chỉ vừa mới thả Tam cẩu ra một lúc cho nó chơi, giờ thì nó chơi kiểu gì để bị đuổi đến tận cửa phủ luôn?
Người đuổi còn là đối tượng quen biết...
Không đúng, miệng Tam cẩu tha cái gì đó.
Huyền Uyên Thành nhìn lại bên miệng Tam cẩu phía xa, hai mắt chàng tập trung vào thứ đen tuyển hơi biết cử động.
Là một con vật bốn chân lông ngắn hơi nham nhở, thân hình tròn trịa, có chiếc đuôi nhỏ quẫy quẫy, toàn thân trên dưới đều đen.
Từ hình thể có thể thấy rõ là một con cẩu con, giống loài như Đại cẩu.
Nếu không lầm thì con cảu nhỏ đó khả năng là con rơi con vãi của Đại cẩu nhà chàng. Dựa trên kinh nghiện từng nuôi nấng mấy đàn con mà Đại cẩu gieo rắc ra, Con của Đại cẩu bàn chân lúc bé nhiều ngón rất lớn, mỗi một con thay lông sớm khi ở giai đoạn qua hai tháng.
Phần cẩu con Tam cẩu tha về, ngoại trừ tròn béo ra, tất cả giống nhau trùng khớp, nó còn đặc biệt giống Đại cẩu hồi nhỏ.
Nhưng mà, nàng phải chăng đuổi Tam cẩu đến tận chỗ này là vì con cẩu đó?
Huyền Uyên Thành chưa kịp suy nghĩ xong xuôi, bên tai liền nghe tiếng Mặc Ôn Khanh cất lên: "Tiểu thư người ta có phải đến tìm huynh không vậy? Cơ mà tìm huynh kiểu gì bộ dạng biến thảm hại thế?"
Đây là lần thứ hai Mặc Ôn Khanh được chiêm ngưỡng con người Tân Phương Phương, cũng là lần hai nhìn cái dáng vẻ đầu tóc rối bời kia.
Nên nữ nhân phía xa làm Mặc Ôn Khanh có ấn tượng sâu xa, đại khái ấn tượng nàng thảm hơn những nữ nhân khác, và lý do thảm như vậy lại vì sủng vật Huyền Uyên Thành nuôi dưỡng.
Có điều cái thảm đó tựa hồ là một chữ duyên tới kèm.
"Dừng xe đi." Huyền Uyên Thành không để ý Mặc Ôn Khanh trêu ghẹo, ngược lại kêu người bên ngoài dừng lại, rồi sau chàng tự thân bước xuống xe ngựa.
Hành động liền mạch mau chóng, Mặc Ôn Khanh thấy ngơ ra, hồi sau chẹp miệng đi theo.
Phần Tân Phương Phương bên này không biết sắp có người tới, cứ hăng say đuổi sau Tam cẩu, nâng cao giọng với nó: "Con cẩu vàng mất nết, lần trước mi đuổi ta ngon lành lắm mà, sao nay chơi trò chạy ngược! Uy phong, hùng hổ khi trước đâu, mẹ nó lôi ra!"
"Mả cha mi! Quay lại!"
Tân Phương Phương hết gào đến thì thào, kêu nhiều đến mức đôi tai vểnh cửa Tam cẩu co quắp sau đầu, đuôi dài kẹp giữa hai chân, thậm chí nó thì thoảng còn trợn mắt co cẳng chạy, bởi lỡ quay đầu xem nàng hổ báo cáo chồn,
Tam cẩu làm ra vẻ nàng rất chi đáng sợ!
Việc đó càng khiến nàng thêm tức giận.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Tân Phương Phương nghi ngờ nhân sinh, nghi ngờ đời mình bị dòng họ loài cẩu hết nết vô duyên trêu đùa, có khi bị ghẹo đến tận cuối đời tàn hơi.
Giờ đầu gối nàng còn đau đấy!
Mặc dù vồ ếch ngã đau là lỗi của nàng, nhưng để nàng phải đuổi cả mấy con đường khiến đau càng đau, thì là lỗi của nó!
Cùng thời điểm Tân Phương Phương gào thét, Tam cẩu đã chạy một mạch vào trong Ôn Vương Phủ, đại môn lớn lao của phủ và ba chữ Ôn Vương Phủ đập vào mắt, nàng nhất thời lơ ngơ đứng bất động, con ngươi lóe lên, từ từ quan sát.
Chợt phát giác bản thân không biết từ bao giờ đuổi giết đến tận cửa nhà cẩu vàng...
Khoan đã! Giờ làm sao vào đuổi tiếp?
Cục cưng của nàng!
Tân Phương Phương mặt nhăn mày nhó, đưa mắt bất lực nhìn hai thị vệ đứng hai bên cửa canh chừng.
Ngay khi nàng phân vân tiến lên hay lùi về thì giọng nói quen thân khá lâu không nghe thấy truyền vào tai: "Tân nhị tiểu thư, gặp chuyện gì sao?"
Một tiếng Tân nhị tiểu thư của Huyền Uyên Thành, Tân Phương Phương tức khắc quay đầu, cánh môi khép hờ nhếch lên khẽ gọi: "Ôn vương gia?"
Không ngờ được gặp chàng, sự trùng hợp đến nhanh quá đỗi rồi!
[Thế là bộ truyện đã tròn 80 chương rồi, cái số chương mà chính Pi cũng không ngờ sẽ viết tới, nhưng mà thật ra nội dung của 80 chương lại chỉ là mở màn cốt truyện, về sau còn có rất nhiều thứ sẽ diễn ra... Nhưng Pi cũng không bỏ qua con số 80 chương đã viết ra này, nên nhân đây sẽ tiết lộ một vài chi tiết sau xảy đến với Phương Phương.
Là nam chính Huyền Uyên Thành có một thân phận khác đi kèm một trọng trách do mẫu thân của chàng để lại, người mẫu thân này là thánh nữ của một tộc nhân chưa xuất hiện. Mà trọng trách của Huyền Uyên Thành có liên quan đến tộc nhân này nhé!
Nam nữ chính cũng vì trọng trách đó mà có hiểu lầm, thậm chí là rơi vào bước đường cách xa nhau.
Chuyện tuy diễn ra có chút huyền ảo không logic nhưng Pi sẽ gắng sắp xếp sao cho nó không bị phi lí quá sức!
Cuối cùng chúc mừng Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính đạt 80 chương!
Chúc Tân Phương Phương ngày càng trưởng thành và bớt đen hơn khi xuất phủ nè!
Cảm ơn tất cả độc giả đã theo chân Pi từng giai đoạn một của truyện! Mong về sau chúng ta sẽ tiếp tục như thế!]