Xuyên Qua Thành Nữ Phụ Văn Chanh Chua, Hại Người Hại Mình

Chương 27:




Cả hai người đồng thời ngước nhìn về phía trước.
Một người phụ nữ trung niên bước vào, với phong cách ăn mặc thời thượng và kiểu cách trang điểm thì thoạt nhìn trông rất trẻ, nói khoảng ngoài ba mươi không hề quá. Chỉ nhìn sơ qua ai mà biết được bà ta đã hơn năm mươi và là mẹ của Dịch Thiên Trầm chứ, nói chị em chắc người ta cũng tin đấy chứ. Nối gót theo phía sau là Lưu Khiết Tinh ăn mặc khá đơn giản nhưng vẫn tôn lên khí chất thanh cao vốn có của bản thân.
Thư Mạch Lạc nhìn người đi trước sau đó quay sang hỏi nhỏ Dịch Thiên Trầm:
- Chị gái anh à? Nhìn thật là đẹp, chị ấy hình như mới bảo anh về nhà mẹ đấy, anh khỏi phải suy nghĩ rồi.
Phòng bệnh vốn dĩ đã rất yên tĩnh, dù Thư Mạch Lạc đã vặn âm lượng nhỏ nhưng cũng không thể ngăn được lời nói lọt vào tai hai người kia. Lưu Khiết Tinh che miệng bật cười quay đi. Dịch Thiên Trầm sắc mặt âm trầm nhìn cô. Còn người phụ nữ xinh đẹp kia cũng nhướn mày từ trên nhìn xuống Thư Mạch Lạc như một đấng tối cao, trong mắt còn ánh lên vẻ tự hào.
- Trong mắt em tôi già vậy sao? Em đoán xem năm nay tôi bao nhiêu tuổi?
Thư Mạch Lạc nhìn thấy ánh mắt rất rõ ràng không vui của Dịch Thiên Trầm mà có chút hoảng, cô nói sai gì sao? Thư Mạch Lạc chớp mắt suy nghĩ, những người thành công thường không còn trẻ, mà anh lại còn là diễn viên nổi tiếng, kinh nghiệm chắc là rất dày dặn, theo như phán đoán này thì chắc là…
- ...Chắc là ba mươi mấy đi?
“Phụt”, Lưu Khiết Tinh không nhịn được cười ra tiếng, mặt Dịch Thiên Trầm hóa đen, còn người phụ nữ xinh đẹp cũng quay đi cười giễu một tiếng. Tình hình này rất không ổn.
- Tôi năm nay chuẩn bị mừng sinh nhật ba mươi được chưa? Con mắt nào của em nhìn ra tôi ba mươi mấy, còn nữa đây là mẹ tôi, mẹ tôi đó, nghe chưa hả?
Dịch Thiên Trầm nói một tràng xong liền nhắm mắt dưỡng thần điều hòa hơi thở.
- Con cũng không thể trách cô gái này, ai bảo mẹ của con bảo dưỡng nhan sắc tốt như vậy.
Thư Mạch Lạc trong lòng gật đầu điên cuồng, đâu phải tại cô chứ? Ai bảo anh cứ hỏi lòng vòng, là mẹ mình thì cứ nói thẳng là mẹ mình đi, dắt đi vòng vo tam quốc rồi lại bực mình.
- Con chào bác ạ.
Thư Mạch Lạc đứng lên rất lễ phép chào hỏi.
Dịch phu nhân chỉ nhàn nhạt đáp lại.
- Ừm.
Lưu Khiết Tinh thôi cười quay sang hỏi cái người vẫn còn nhắm mắt dưỡng thần.
- Mình và mẹ cậu mới gặp Tạ Thanh hỏi sơ qua tình trạng của cậu, sao lại thành ra như thế này hả?
- Không có gì,…chỉ là bị …ừm….đánh lén thôi, mình đã cho người điều tra rồi, cậu không cần lo lắng.
Dịch phu nhân nãy giờ vẫn im lặng quan sát tình hình, đến giờ mới lên tiếng:
- Lúc nãy mẹ nghe thấy con đang bâng khuâng chuyện không ai chăm sóc? Cái này thì không cần nghĩ nữa, dọn về nhà đi, ở nhà có dì Hương, mẹ còn có Khiết Tinh, đảm bảo sẽ không để con đói chết.
- Con không về, chuyện này con có thể tự lo được.
Dịch phu nhân cười mỉa một tiếng, khoanh tay nhìn đứa con trai của mình. Thư Mạch Lạc cảm thấy hai mẹ con nhà này xét về thần thái và tính cách thì y xì như nhau, chính là từ một khuôn đúc ra chứ đâu. Cô ngẫm lại mới nhớ Dịch phu nhân trong lúc cô đọc so với lúc này thì được trải nghiệm thực tế quả nhiên khác biệt, lúc trước là qua câu chữ để tưởng tượng, bây giờ người thật việc thật đang ngay trước mắt. Thư Mạch Lạc còn nhớ rất đọc giả khác đã bình luận khao khát có một người mẹ chồng như thế này. Bây giờ thấy cảnh tượng này Thư Mạch Lạc chỉ muốn nói “Đó là dành riêng cho nữ chính nha, mấy người xứng sao?”
Dịch phu nhân đảo mắt liếc rất nhanh về phía Thư Mạch Lạc, rất rõ ràng ám chỉ mà nói:
- Con rất muốn ở cùng cô gái này? Vậy mẹ xin nói thẳng, mẹ không đồng ý.
Thư Mạch Lạc mím chặt môi không nói, cúi đầu càng thấp thể hiện sự không tồn tại của bản thâm. Đối với người ngài nhìn vào thì có vẻ như đang tủi thân nhưng thật ra sâu thẳm trong tim cô đang gào thét mong Dịch phu nhân có thể mau chóng mang anh ta đi nha, cô biết như vậy là vô ơn với Dịch ma đầu, chỉ là cô không có lựa chọn khác. Nhìn gia đình hào môn danh giá đầy tranh đấu này, ai da, chỉ e là cô không có phúc phần để hưởng, vẫn nên chừa lại cho nữ chính.
- Chuyện này mẹ không cần phải nhúng tay vào, tự con có cân nhắc, còn nữa mẹ không đồng ý có ảnh hướng đến con sao?
Bà xoay người ngồi xuống ghế sofa ngay bên cạnh, nhướn mày không quá bận tâm lời Dịch Thiên Trầm nói. Lưu Khiết Tinh thấy tình hình căng thẳng như vậy cũng không thể không lên tiếng:
- Bác gái, Thiên Trầm cậu ấy chỉ mới vừa phẫu thuật không lâu chuyện này vẫn nên nói sau đi ạ. Thiên Trầm cậu đói chưa, mình và bác gái có đem đồ ăn đến cho cậu đây….A..cái túi này…
Cô dừng lại ở cái giỏ vải vuông bảy màu của Thư Mạch Lạc. Sau đó hướng cô nói:
- Là của cô sao Mạch Lạc?
- Đúng vậy.
- Không sao, còn sớm, một cái ăn trưa còn lại thì ăn chiều.
Câu nói kết thúc, bầu không khí trở nên âm trầm đến đáng sợ, tiếng máy điều hòa hoạt động đến nỗi Thư Mạch Lạc nghe rõ mồn một. Thư Mạch Lạc khẽ chuyển tầm mắt, không nhìn thì thôi, giờ nhìn lại cô mới thấy một đống vỏ quýt mà cô ăn vẫn còn đó chưa kịp dẹp. Thư Mạch Lạc thật khóc không ra nước mắt.
- Cô gái này có thể cho tôi biết tên chứ?
Thư Mạch Lạc ngước mắt nhìn. Tròng mắt đảo một cái liền thẳng người nghiêm túc trả lời:
- Dạ con tên là Văn Mạch Lạc, Văn là họ cha, Mạch là họ mẹ, Lạc trong lạc quan vui vẻ.
- Ừm, vậy ra giá đi, cô muốn bao nhiêu?
- Mẹ.
Dịch Thiên Trầm gắt gỏng kêu một tiếng.
- Làm sao? Cô ta tiếp cận con không phải vì mục đích này, nếu con chơi qua đường thì mẹ cũng chẳng thèm quan tâm, đằng này lại chọn một đứa chẳng có gì ngoài cái mẻ đẹp đẽ, vậy Khiết Tinh thì sao? Con xem nó là cái gì?
Woa, thì ra Dịch phu nhân về phe Lưu Khiết Tinh nha, cũng đúng người ta là thanh mai trúc mã mà. Nữ chính sau này trở thành nữ chủ cường đại, có tiền có quyền mới có thể qua được hàng rào bằng bê tông cốt thép của Dịch phu nhân mà rước Dịch ma đầu về dinh nha, mà dù Triệu Giai Mẫn không phá thì Dịch ma đầu cũng vượt tường thôi. Haizz con trai lớn rồi như bác nước bỏ đi, cô rất cảm thông cho người mẹ như Dịch phu nhân.
- Con với Khiết Tinh chỉ là bạn, làm sao có thể như mẹ nghĩ, mẹ rốt cuộc đến thăm bệnh hay là chọc tức con đây.
- Con trai à, mẹ đương nhiên đến thăm bệnh nhưng cũng đồng thời lo lắng cho tương lai của con thôi.
- Cái này không phiền mẹ lo.
Lưu Khiết Tinh thấy tình hình không ổn liền nhìn qua Thư Mạch Lạc. Cô nhìn về phía Thư Mạch Lạc muốn ra hiệu với cô nàng nhưng mà cô nhận ra Thư Mạch Lạc đang rất nhàn nhã giống như đang xem phim chỉ thiếu điều cắn hạt dưa nữa thôi. Thì ra, là cô đã lo quá xa, cô còn đang nghĩ nên giải thích chuyện này với Mạch Lạc thế nào, nhưng mà nhìn tình hình này cô lại thấy thương cho Dịch Thiên Trầm.
- Bác gái, bác cũng biết con, Thiên Trầm và Tạ Thanh là bạn thân chí cốt, chưa từng có ý nghĩ yêu đương, bác đừng gượng ép Dịch Thiên Trầm nữa.
- Được, con nói vậy thì bác không gượng ép. Mẹ thấy Triệu Giai Mẫn hợp tác cùng con, cô ấy rất được đấy, tốt nghiệp MBA đại học Stanford, không tồi, con cân nhắc xem, mẹ thấy cô ấy có ý với con đấy. Còn cô gái này miễn bàn, học vấn không có, lăn lộn bao nhiêu năm cũng không biết qua tay bao nhiêu người đàn ông.
Trời ơi, đến bây giờ cô mới biết Triệu Giai Mẫn còn tốt nghiệp đại học danh tiếng nha, không hổ là thần tượng của cô, con mẹ nó học giỏi. Quả nhiên người ta được mẹ chồng thương yêu là do có nguyên do cả. Dịch Thiên Trầm một lần nữa bị đả kích không chịu nổi mà lớn tiếng:
- Mẹ, sao mẹ cứ nhắc đến chuyện này mãi thế, nếu mẹ còn nói nữa thì cửa phía đằng kia con không tiễn.
Hai người trừng mắt đấu với nhau. Có lẽ vì già cả nên mắt yếu, vì vậy mà Dịch phu nhân đầu hàng rất mau. Bà cũng không chịu thua mà nhả ra một câu cuối cùng:
- Để xem, con và cô ta được bao lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.