Xuyên Qua Thành Nữ Phụ Văn Chanh Chua, Hại Người Hại Mình

Chương 6:




Thư Mạch Lạc tâm tình siêu tốt liền đến siêu thị mua một đống đồ trở về nhà của Dịch Thiên Trầm định nấu một bữa thịnh soạn đãi bản thân, lúc đứng trước cửa nhà mới biết cô không có gương mặt giống Dịch Thiên Trầm mà nhận diện khuôn mặt, cũng không biết mật khẩu nhà, càng đáng nói hơn điện thoại cô không có số anh ta. Đừng hỏi cô tại sao có thể cùng Dịch ma đầu lên giường, là do Trần môi giới giữ trách nhiệm liên lạc cho hai bên. Thế nên Thư- đành-ngồi -trước-cửa-nhà-Dịch-ma-đầu-Lạc-đợi-anh-về-nhà -Mạch. Ngồi một mạch đến chiều tối mới thấy Dịch ma đầu bước từ thang máy đi ra, anh nhăn mày nhìn cái người ngồi chồm hổm dưới đất đang ngước cổ lên nhìn anh cười ngốc:
- Sao lại ngồi ở đây?
- Tôi không biết mật khẩu nhà.
- Sao không biết gọi cho tôi, cô bị đần hả?
- .…Tôi có số anh đâu?
- Văn phòng làm việc tôi ở ngay bên dưới, ngay cả chuyện này mà cô không biết sao?
Thư Mạch Lạc cười mỉm lắc đầu.
- Ngu ngốc
- Này, sao anh tối ngày cứ nói tôi ngu ngốc này ngu ngốc kai vậy, đừng có sỉ nhục trí thông minh của tôi nha, lúc trước tôi học toán cũng nằm trong top 5 của lớp đấy.
Thư Mạch Lạc phẩn nộ vừa nói vừa diễn tả, đặc biệt rất tự hào với thành tích của mình, suốt mười hai năm liền cô cũng thuộc diện học sinh giỏi chứ bộ giỡn à.
- Giỏi quá nhỉ, vậy thì bây giờ tránh ra cho tôi mở cửa.
- Cái đó, anh đỡ tôi đứng dậy được không, ngồi lâu quá có chút tê chân.
Dịch Thiên Trầm anh thật sự cạn lời, chưa từng thấy người nào ngu ngốc như vậy.
Lúc dọn đồ lên bàn chuẩn bị làm cơm, cô hướng Dịch Thiên Trầm ở phòng khách nói:
- Tôi muốn thương lượng một chuyện với anh.
- Thương lương?
Anh khó hiểu nhìn cô.
- Đúng vậy, tôi thất nghiệp rồi. Cho nên… anh coi như thương tình cho cô gái nhỏ bé phải bương chãi giữa dòng đời…
- Nói tiếng người.
- Trả lương cho tôi.
- Cô mơ hả?
Thư Mạch Lạc buông đồ trong tay xuống, đi thẳng ra phòng khách ngồi xuống đối diện anh, trịnh trọng thương lượng đại sự.
- Một ông chủ giàu có như anh sao lại keo kiệt như vậy chứ? Với lại tôi thấy tiền chữa trị tay anh cũng không có bao nhiêu. Tôi thấy như thế này, anh tính lương cho tôi giống như mấy người giúp việc anh thuê lúc trước, tiền chữa trị bao nhiêu thì trừ dần vào lương, còn lại cuối tháng kết sổ chuyển khoản cho tôi.
- Vậy cô có tính tiền ăn, tiền ở, tiền sử dụng điện nước chưa? Mấy người giúp việc tôi thuê đều làm theo tiếng, làm xong họ sẽ về không có ở lại, không phát sinh các chi phí khác.
- Vậy tôi làm xong cũng sẽ về nhà, không phải tôi không có nhà?
- Không được, tay tôi bị thương là do cô nên phải luôn có mặt 24/24 chỉ cần tôi gọi cô phải lập tức có mặt.
- À ý anh là, khi anh đi vệ sinh hay đi tắm tôi cũng phải có mặt, mấy chuyện đó tôi không ngại đâu chỉ sợ Dịch tổng…
- Tôi không ngại.
- .…
Cái tên vô sỉ này, thích cuồng khoe thân vậy thì ra ngoài đường mà khoe. Cái gì mà 24/24, có phải tứ chi bị liệt đâu. Dịch ma đầu***@#!%^*;’,^**$#&)#!~#$%. Một tràn chửi rủa trong đầu.
- Cô đang chửi tôi đúng không?
Thư Mạch Lạc giật mình lắc lắc đầu.
- Không cần chối, nhìn mắt cô là tôi biết hết. Nếu không còn chuyện gì thì đi nấu cơm đi.
- Dịch tổng, tôi thật sự thất nghiệp rồi.
- Cái gì mà thất nghiệp, kịch bản vai nữ phụ chẳng phải tôi đã gửi cho quản lý Trần của cô rồi sao?
- Tôi không làm nữa.
- Cái gì? Cô không làm nữa, nhưng hình như vai đó chị ta đã nhận, cô không đóng thì là ai?
- Còn là ai, đương nhiên là gà cưng chị ta rồi, tôi chỉ là con rối bị chị ta lợi dụng thôi.
- Có thể nhận ra cũng không ngu lắm, nhưng mà quá trễ cũng vẫn ngu.
- .…
Đừng cản cô một tay bóp chết cái tên gia hỏa này.
- Dịch tổng, thương xót cho tình cảnh đáng thương của tôi mà trả lương cho tôi đi mà.
- .… Xem thái độ của cô đã.
- Tôi chắc chắn sẽ làm anh hài lòng.
Cô quay vào bếp tiếp tục công việc osin thì phía sau Dịch ma đầu lên tiếng:
- Cô thật sự không làm nữa?
Thư Mạch Lạc nhìn anh một lát mới hiểu anh đang nói gì.
- Đúng vậy, diễn xuất của tôi không tốt, lúc nào cũng bị chê là diễn đơ, quảng cáo, chụp ảnh gì đó đều bị người khác giành mất, ở lại đó làm gì nữa, ăn thiệt thòi à?
- Vậy mấy năm nay cô sống thế nào? Nhìn cô sống cũng không tệ mà?
- Anh thì biết cái gì? Tôi sống tốt là nhờ sống bám đại gia nha, giờ nghĩ lại thấy mình thật giống ký sinh trùng, có gì hay ho?
Dịch Thiên Trầm không hỏi nữa, anh cũng không ngờ cô lại có thể tự nhiên thú nhận bản thân mình cặp kè với đại gia, còn tự nhận mình là ký sinh trùng, rốt cuộc con người cô ta là như thế nào đây?
Dịch Thiên Trầm nhìn xuống bàn, hai món xào, một món mặn, một món canh, nhưng mà có ăn được hay không đây, nhìn nó hai món xào cứ như rau hỗn hợp, còn món mặn lại nâu nâu đen đen, món canh thì còn đỡ được đôi chút. Thư Mạch Lạc nhìn anh đứng đó nhăn mặt nhìn xuống bốn món cô làm. Thật ra ai lần đầu tiên nhìn đồ ăn cô làm cũng có biểu cảm này cho nên cô cũng thành quen nhưng mà chuyện bất ngờ vẫn còn phía sau….
- Không muốn ăn thì tôi cũng không miễn cưỡng.
Nói xong Thư Mạch Lạc rất tự nhiên ngồi xuống cầm chén đũa ăn ngon lành, thấy cô như vậy anh cũng chậm chạp ngồi xuống nâng chén đũa bắt đầu ăn. Món đầu tiên là canh, món nhìn tạm được nhất…
- Sao có thể…khác với vẻ bề ngoài như vậy?
- Cái gì mà không thể? Mặc dù nhìn không đẹp mắt nhưng không có nghĩa là không ngon, mau ăn đi.
Tiếp tục thử ba món tiếp theo, quả thật không thể xem thường vẻ bề ngoài nha, dù có chút khó coi nhưng thật sự rất ngon, rất hợp khẩu vị của anh. Mấy năm nay nếu không phải đi ăn cùng đối tác, tiệc tùng thì cũng là nhờ trợ lý Tô mua bên ngoài về. Nói thật nhà bếp đẹp đẽ của anh chỉ để ngắm chứ chưa dùng bao giờ, lâu lắm rồi anh mới ăn một bữa cơm đơn giản mà ngon đến vậy.
- Tôi cứ nghĩ cô sẽ phá banh nhà bếp tôi chứ, không ngờ tay nghề cũng không tệ.
- Dĩ nhiên, đồ ăn tôi làm trong không đẹp mắt thật, ai lần đầu tiên nhìn cũng có ánh mắt nghi ngờ cộng thêm khinh bỉ như anh, nhưng mà sau khi ăn chính là thành nghiện không buông được, cũng giống như món đậu hủ thối, ngửi thì rất thối nhưng khi ăn rồi có ai cưỡng lại được.
Cả hai người không ai nói gì nữa. Sau một lúc miệt mài với công cuộc đánh chén thì cũng giải quyết sạch sẽ các món. Thư Mạch Lạc nhanh tay lẹ chân đem toàn bộ chén dĩa rửa qua một lượt rồi bắt đầu lau dọn. Dịch Thiên Trầm vẫn ngồi chỗ cũ nhìn cô bận rộn qua qua lại lại, lần đầu tiên anh ăn cơm nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên anh không hề tỏ vẻ chán ghét có thêm một người trong nhà mình như vậy.
- Dịch tổng, tôi dọn dẹp xong rồi, anh có hài lòng không?
- Ừm, tạm được, mai lại tiếp tục duy trì thành tích này.
Nói xong không nhanh không chậm quay đi hướng vào thư phòng làm việc, trên môi khẽ cười khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ tấm gương khi thấy cô không ngừng đấm đá lung tung về phía anh.
- Dịch tổng, mai anh có muốn tôi đem cơm trưa cho anh không?
- Không cần.
Dịch Thiên Trầm ngày mai có chút việc ở thành phố C, không có ở công ty nên bửa trưa sẽ do trợ lý Tô lo liệu, cô mà mang đến thì phiền phức lắm. Thư Mạch Lạc chu môi lặng lẽ trở về phòng mình. Trong thư phòng, Dịch Thiên Trầm trầm ngâm suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định gọi điện:
- Điều tra toàn bộ thông tin về Văn Mạch Lạc cho tôi,… càng nhanh càng tốt.
Thư Mạch Lạc lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được. Cô nằm sấp chống tay lên cằm suy nghĩ về tương lai mù mờ trước mắt. Thật ra trước khi xuyên qua cô chính là một sinh viên khoa kiến trúc, chuyên nghành thiết kế nội thất nhưng mà cũng chỉ là sinh viên năm hai, kiến thức cũng chỉ là cơ sở thêm nữa Văn Mạch Lạc chỉ có bằng cấp ba, thật khó nha. Cái gì vẽ tranh á, được rồi, đúng là cô vẽ đẹp nhưng cô học dở văn lắm, lúc đi học toàn chép mạng thôi, xây dựng cốt truyện nội dung thì bỏ đi, cô đào hố thì được chứ lấp hố tới đời chết cũng chưa lấp được. Nhà của Dịch Thiên Trầm không thể chứa chấp cô mãi đươc, phải tìm công việc nào nuôi sống mình mới là chủ yếu. Càng nghĩ càng mệt mỏi, sau đó mở điện thoại nhìn thấy chuông đã điểm 11 giờ liền đắp chăn đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.