Xuyên Qua Thành Nữ Phụ Văn Chanh Chua, Hại Người Hại Mình

Chương 7:




Mấy ngày nay, Thư Mạch Lạc hoàn toàn biến thành một bà cô giúp việc chính hãng, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn và dĩ nhiên hy vọng những điều này làm hài lòng ông chủ Dịch mà cho cô ứng lương. Sau khi dùng bữa tối xong, như mọi ngày cô đem trái cây gọt sẵn cho Dịch ma đầu. Định quay người đi thì anh đưa một sắp tài liệu tới trước mặt cô.
- Cái gì vậy?
Cô nhận lấy, lặt sơ vài trang xem qua, hình như là kịch bản phim. Dịch ma đầu liền giải đáp thắc mắc của cô.
- Kịch bản mà hôm trước cô dùng thân để trao đổi đó.
- À,… chẳng phải nó đã chuyển cho Trần quản lý rồi sao? Anh lấy đưa tôi làm gì?
- Ngu ngốc, chẳng lẽ công sức cô bỏ ra bồi tôi ngày hôm đó cứ thế đem dâng không cho người ta à, đồ của mình cũng không biết tự giành lấy.
Nói xong một hơi anh bực mình chuyển ánh mắt, không thèm nhìn cô thêm cái nào nữa.
- Thật ra, tôi cảm thấy mình diễn không hay cho nên….
- Không hay thì tập, chẳng ai sinh ra cũng là diễn viên sao? Đương nhiên là phải luyện tập thực hành rút kinh nghiệm rồi.
- Được rồi, Dịch tổng anh đừng nổi nóng.
Thư Mạch Lạc tìm một chỗ ngồi xuống, đọc tóm lược nội dung kịch bản. Vai nữ phụ tên là Tống Vân Tịch, tiểu thư nhà họ Tống, bởi vì là con một được nuông chiều từ nhỏ nên tính khí ương nghạnh, chanh chua, luôn tìm mọi cách để có được thứ mình muốn mà không từ thủ đoạn nào trong đó có nam chính. Là một cô gái trà xanh chính hiệu, bên nam chính lúc nào cũng ra vẻ yếu đuối mỏng manh, nhưng đối với nữ chính vốn là người giúp việc trong nhà nam chính thì lúc nào cũng cay nghiệt tìm mọi cách hãm hại. Làm cho nam chính nữ chính luôn hiểu lầm nhau, yêu nhau trong cay nghiệt, Kết cục nữ phụ, nhà phá sản, cô bị bắt bỏ tù rồi tự sát mà chết. Đọc xong một lượt, thái dương lẫn khóe môi của Thư Mạch Lạc giật giật, hừ lạnh vài tiếng. Nhìn cái vẻ mặt có chút nhăn nhó, khinh bỉ lại nghe tiếng hừ hừ từ cô làm Dịch Thiên Trầm cực khó chịu. Cô ta thể hiện nét mặt đó là sao, mình lần đầu làm cái việc kỳ lạ này, giúp cô ta đòi lại kịch bản mà bao người thèm thuồng ngoài kia, vậy mà cô ta thì hay rồi còn ở đây nhăn mày nhăn mặt. Nhưng mà Dịch Thiên Trầm đâu biết, Thư Mạch Lạc không phải khó chịu vì vai diễn mà khó chịu vì lại là vai nữ phụ độc ác kết cục thảm
- Vẻ mặt đó của cô là sao? Tôi giúp cô lấy lại kịch bản, giúp cô kiếm tiền, giờ còn tỏ thái độ chê bai?
- Ai da, không phải mà, chỉ là tôi đang cảm thán thôi!
- Cảm thán?
- Chính là, tôi cảm thấy ông trời sinh rôi ra là để làm nữ phụ độc ác kết cục thảm nha. Haizz, Dịch tổng anh xem có thể đổi vai khác không, ít đất diễn cũng không sao, làm người qua đường thôi cũng được.
- Cô có biết vì vai diễn này mà biết bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán hay không?
- Có gì hay ho mà tranh nhau chứ?
Thư Mạch Lạc nói lí nhí trong họng, ai ngờ Dịch ma đầu tai thính nghe được liền tức giận
- Cô nói cái gì? Không hay ho, được lắm Văn Mạch Lạc, coi như tôi làm chuyện vô ích, đúng là làm ơn mắc oán mà.
Nói xong cũng không thèm xem phản ứng áy náy của cô mà đi thẳng vào phòng mình. Thư Mạch Lạc thấy mình đã làm anh tức giận, lại nghĩ đến mấy ngày nay mình dốc sức làm tốt công việc, lỡ như vì chuyện này mà công cốc thì tiền lương làm sao đây? Nghĩ đến đây, cô liền chạy đến phòng của Dịch ma đầu, đứng trước cửa phòng nài nỉ:
- Dịch tổng tôi thật sự không có ý đó, chỉ là tôi cảm thấy nó quá sức với tôi. Anh xem nhân vật lặt mặt như lặt bánh tráng tôi chỉ sợ thôi.
- Dịch tổng, anh đừng giận mà, Dịch tổng ơi, Dịch tổng à….
Một tràng ca từ thốt ra từ miệng Thư MẠch LẠc như ma rên trước cửa phòng anh, làm Dịch ma đầu thật sự chịu thua. Cửa phòng đột nhiên mở ra làm cô giật mình. Thấy anh cô liền cười hì hì.
- Thu ngay cái nụ cười giả trân đó đi. Đi vào.
Cũng không nghĩ ngợi nhiều, Thư Mạch LẠc lon ton đi vào. Dịch Thiên Trầm khoanh tay chéo chân ngồi trên ghế nhìn cô.
- Tôi thật sự cảm thấy cô cực kỳ mâu thuẫn, trước khi bồi tôi thì nằng nặc đòi vai diễn này, thề thốt, đảm bảo này nọ bây giờ lại nói mình không có khả năng là sao?
- À,…thì…ừm thì trước đó chưa đọc kịch bản mà, bây giờ đọc rồi mới thấy không phù hợp.
- Bắt đầu đi.
- Hả?
- Diễn thử cho tôi xem, nếu không hợp tôi thu lại cũng không muộn.
- à, hết hồn tưởng đâu lại lăn giường.
- .…trong đầu cô chứa cái gì vậy hả?
Thư Mạch Lạc thầm bĩu môi nghĩ, trong tiểu thuyết anh có khác gì ngựa đực đâu, còn trách tôi nghĩ này nọ.
- Vậy anh muốn tôi diễn cảnh tệ bạc với nữ chính hay là cảnh lả lơi với nam chính.
- Nữ chính đi.
- Vậy anh đóng vai nữ chính nha.
- Tại sao?
- Ai da, có người diễn chung tôi mới diễn được chứ.
- Được rồi, phiền chết được, cũng không biết tự tưởng tượng.
Thư Mạch Lạc đến bên ghế sofa ngồi xuống, bắt đầu vào vai. Tống Vân Tịch ngồi chéo chân lười biếng, liếc mắt tới nữ chính đáng lẽ phải băng cà phê tới nhưng nữ chính này thật sự mặt còn thối hơn phân, haizzz.
- Này, Định Phong ca ca đâu?….
Một giây trầm lặng, Dịch tổng anh phải nói chứ nhìn tôi làm gì? Được rồi, nữ chính này….
- Tôi đang hỏi cô đó, bị điếc hả?
Một ánh mắt sắc bén bỗng bắn về phía cô, làm sống lưng Thư Mạch Lạc có chút lạnh. Dịch tông tôi đang diễn mà? Cố gắng kiềm nước mắt. Thư Mạch Lạc đứng lên đi tới trước mắt Dịch ma đầu, thật sự xem anh là nữ chính mà nói với giọng khinh khỉnh lẫn chán ghét thấy rõ:
- Nghe nói cô dạo gần đây rất thân thiết với Phong ca?
Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên vuốt mặt anh, Dịch Thiên Trầm nhìn nụ cười xem thường của cô.
- Chỉ với cái nhan sắc tiện nhân này của cô thôi sao? Hừm… Cô nên nhớ bản thân mình có cái thân phận gì? Làm con ở thì tốt nhất là làm con ở, chăm sóc ăn mặt cho chủ nhân là được rồi, còn muốn trèo lên giường chăm sóc giấc ngủ luôn sao?
Nói đến đây Thư Mạch Lạc liền mạnh tay bóp chặt lấy mặt của nữ chính. Dịch Thiên Trầm thấy cô như vậy cũng nhập vai, giả giọng nói:
- Cô đừng có nói hươu nói vượn, tôi không có? Tôi chưa từng nghĩ…
- Phụt…
Một màn bắn nước mưa thẳng lên mặt anh.
- Dịch tổng, tôi thấy tốt nhất anh đừng nói thì hay hơn, cái giọng… ghê quá đi ha…haaaaa
- Văn Mạch Lạc cô cười đủ chưa.
Thấy mặt anh biến sắc, cô cố gắng bấm bụng ổn định, nhưng khóe môi vẫn còn giật giật.
- Diễn cảnh với nam chính đi.
- Phong ca~~~
Thư Mạch Lạc ngay lập tức nhập vai, cái giọng ngọt đến nổi cả da gà. Tống Vân Tịch cúi đầu tỏ vẻ uất ức, hít hít mũi vài cái như khóc:
- Phong ca, anh đừng trách tiểu Anh, em không sao? Cô ấy chắc là… không cố ý đâu?
- Anh đã thấy rõ ràng, cô ta đẩy ngã em em còn bệnh vực cho cô ta, hạng người này phải trừng phạt mới đúng?
- Đừng Phong ca, là do..em …không tốt, đứng không vững, tự làm tự chịu thôi. Em… thật sự không sao? Tiểu Anh cô đừng giận tôi nữa có được không? Chuyện lần trước tôi làm đổ nước nóng lên người cô không phải cố ý đâu?
Dịch Thiên Trầm cái mặt giả trân của cô mà cô nén cười, vai này thật sự là dành cho cái con người này nha, giả tạo hết nói.
- Đừng nhắc tới cô ta nữa, lại đây anh xem nào? Có đau không?
Tống Vân Tịch ngồi sát bên cạnh anh, đưa tay cho anh cầm, nhỏ giọng nói:
- Người ta không có đau nha, tại Phong ca nhắc đến làm bây giờ người ta thấy thật đau?
Dịch Thiên Trầm ngưng động tác, ngước mắt nhìn cái vẻ mặt làm nũng của cô mà da gà da vịt nổi lên hết. Cuối cùng anh cũng từ bỏ.
- Được rồi, về phòng đi.
- Ừm, Phong ca sao lại đuổi người ta, người ta muốn Phong ca an ủi người ta cơ?
Dịch Thiên Trầm đứng lên, làm ghế mất trọng tâm, may là Thư Mạch Lạc nhanh nhạy nếu không chắc là té sấp mặt. Không đợi Thư Mạch Lạc phản kháng, anh nắm lấy tay cô một đường lôi ra.
- Phong ca, người ta không muốn đi, đau, Phong ca đừng lôi người ta nhanh như vậy chứ?
- Cút về phòng cho tôi.
Trước khi bị đá ra khỏi phòng, Thư Mạch Lạc nhanh tay nắm cạnh cửa
- Phong ca muốn người ta đi cũng được, nhưng mà Phong ca phải trả lương tháng này cho người ta đó nha!
- Ra ngoài.
- Phong ca, mới vừa nãy còn ngọt ngào với người ta mà bây giờ hít hít, nói…trở mặt…
- Được rồi, tôi có nói không trả lương cho cô đâu. Về phòng ngay, còn nữa từ nay về sau, trừ lúc diễn cấm tuyệt đối diễn cái giọng đó nghe chưa?
Nói xong cánh cửa lập tức đóng lại trước mặt cô, Thư Mạch Lạc hí hửng trở về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.