Xuyên Qua Thành Vị Hôn Thê Của Vai Ác

Chương 44:




Từ Hương Giang trở lại Thịnh gia, mặt trời đã xuống núi.
Hạ Noãn sau khi trở về liền trực tiếp bắt đầu ăn cơm.
Bữa tối hôm nay là Hứa Tĩnh làm, vì cho Hạ Noãn đón gió tẩy trần, lại làm một bàn lớn tràn đầy đồ ăn, bốn người đều ăn thực vui sướng.
Hứa Tĩnh nâng chén, hạnh phúc ăn một ngụm cơm, nói "Mấy ngày nay con không ở nhà, dì ăn cơm đều không thấy thơm."
Hạ Noãn bật cười, đại khái là do lúc trước cô đều dùng linh lực trừ bỏ hết tạp chất trong thức ăn, hương vị tất nhiên sẽ trở nên ngon hơn nhiều so với bình thường, cô liền gấp một miếng sườn trong dĩa bên cạnh đưa đến chén cho Hứa Tĩnh, lén đưa qua một chút linh lực "Hiện tại thì sao?"
Hứa Tĩnh nhanh chóng ăn hết đồ ăn được gắp, sau đó hưởng thụ lắc lắc đầu "Ăn ngon thật" sau đó nhướng mày, chế nhạo nhìn về phía con trai "Đúng không"
Thịnh Ngật câu môi, cũng gắp cho Hạ Noãn món cô thích ăn, thấp giọng nói "Ừ, ăn rất ngon."
Hạ Noãn có chút nghi hoặc, rõ ràng cô đâu có gắp đồ ăn có thêm linh lực cho hắn.
Nhận thấy Hạ Noãn đang nhìn chính mình, Thịnh Ngật mới vừa quay đầu lại một lần nữa nghiêng đầu nhìn cô, còn ghé sát vào mặt cô một chút, bên tai cô thấp giọng hỏi "Làm sao vậy?ăn không ngon à?"
Khi hắn nói chuyện, hơi thở có chút ướt át nóng hổi nhào vào lỗ tai cô, Hạ Noãn có chút kích thích, nhích thân mình hướng bên kia một chút, lắc đầu "Không có, ăn rất ngon, chỉ là hơi khát thôi."
Giây tiếp theo, một ly nước ấm xuất hiện trước mắt cô, thanh âm trầm thấp của Thịnh Ngật vang lên bên tai "Là do người em đi ngoài đường lạnh đó, uống nhiều nước một chút, ngày thường em cũng không bao giờ nhớ uống nước."
Hạ Noãn đưa tay nhận, tránh đôi mắt hắn, nhấp miệng. Cô không uống nước là vì có linh khí, cũng không khát, linh lực Mộc hệ có thể tẩm bổ thân thể của cô, làm thân thể cô ở vào trạng thái tốt nhất, chờ đến lúc đó tu vi tăng lên tích cốc, ngay cả cơm cũng không cần ăn.
Đương nhiên ở cái này là ở thời đại mạt pháp, ở đây không có khả năng.
Nghĩ đến bản thân mình không có khả năng lại tu luyện đến tu vi tích cốc, Hạ Noãn cảm thấy tâm mình lại có chút rối loạn, cơm cũng chưa ăn được bao nhiêu, khó khăn lắm đem cơm trong chén mình ăn hết, liền đứng dậy "Con đi nghỉ ngơi trước, mọi người ăn đi."
Hứa Tĩnh phảng phất đã hiểu, gật đầu "Ừ, đi thôi, nghỉ ngơi sớm sáng mai dậy sớm, dù sao cũng không có việc gì."
"Dạ." Hạ Noãn gật đầu, cười cười, ánh mắt lướt qua nam nhân nacy giờ vẫn luôn nhìn mình, nhanh chân bước lên lầu.
Nhìn Hạ Noãn nửa ngày, cũng không chờ được cô cười một cái, Thịnh Ngật có chút ủy khuất cúi đầu, hắn cũng không muốn ăn.
Đại móng heo, tiểu hỗn đản
Mỗi lần vừa ra khỏi cửa trở về, liền đối với hắn không nóng không lạnh.
Đem tim hắn như treo giữa không trung, lên không được, xuống cũng không xong, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hứa Tĩnh chậm rì rì đang ăn cơm, thấy con trai cũng không ăn cơm, khuôn mặt xụ xuống, trong lòng vô cùng muốn chửi tục, thật là quá ngu xuẩn.
Con dâu bà chắc vì sự việc hồi chiều nên có chút thẹn thùng, ngượng ngùng nói chuyện cùng người trong lòng.
Hơn nữa con bé từ nơi xa trở về, thằng ngốc con trai bà vậy mà còn không cho được cái ôm.
Rõ ràng ngày đó lúc chuẩn bị đi, còn đứng ôm nửa ngày, ngay cả cái chuyện cửu biệt thắng tân hôn mà nó còn không thèm hiểu.
Nói Thịnh Ngật như vậy, hắn thật sự oan uổng. Thật ra hắn cũng cũng muốn ôm, nhưng không phải vừa lúc vừa nhìn thấy Hạ Noãn đã bị vẻ bề ngoài của cô làm cho sững sờ, chần chờ như vậy mất vài giây, nếu lại đi qua ôm có vẻ mất tự nhiên quá không.
Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Lý đem người đưa đến phòng, liền về nhà.
Mà Hứa Tĩnh rửa sạch chén, cũng lau sơ phòng khách vệ sinh một lần, lúc này mới đắc ý ngâm nga mấy khúc nhạc, lên gõ cửa phòng con trai.
Phòng trong truyền đến âm thanh bước chân có chút vội vàng.
Cửa mở liền thấy con trai bà dựa tường đứng, trên mặt còn có có vẻ mất mát che dấu chờ mong.
Bà hừ cười "Làm sao vậy? Thất vọng rồi hả? Không muốn nhìn thấy mẹ mày?"
Thịnh Ngật sắc mặt trở lại bình thường, thấp giọng nói "Không có."
Có cũng không dám nói!.
Hứa Tĩnh cũng biết nhưng cũng không nói nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi vào, đem cửa đóng lại, nhìn máy vi tính trên đầu giường con trai còn sáng, trên đó là một đóng văn kiện lộn xộn bà xem không hiểu.
Bà lại bắt đầu đau lòng "Chân con còn chưa có hoàn toàn hồi phục, không cần cắm đầu làm việc tới khuya vậy chứ."
Thịnh Ngật vịn tường, chậm rãi trở lại chỗ ngồi, thấp giọng nói "Dạ, con có chừng mực."
Nói lên lời này, Hứa Tĩnh lại tức "Có chừng mực cái rắm, mày lúc trước cũng nói có chừng mực, cô con dâu Hạ Noãn này còn không phải mẹ mày tìm cho, bằng không hiện tại mày vẫn là thằng không ai thèm nhé."
Thịnh Ngật ""
Mặt hắn mau chóng lạnh lại, không biết nói cái gì, chủ yếu là muốn phản bác cũng không đúng, mẹ hắn nói là sự thật mà, không phản bác hắn lại có chút không cam lòng.
Hai mẹ con bọn họ đều là những người ít giao tiếp tình cảm,đều xấu hổ nếu đem tình yêu nói ra, bởi vậy cũng không thể trông cậy vào hai người này nói chuyện nhẹ nhàng tình cảm với nhau.
Thấy con trai bị mình chọc dối đến nói không ra lời, Hứa Tĩnh đắc ý cười cười, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, mới nói "Biết hôm nay mẹ mày tới tìm mày có chuyện gì không?"
Thịnh Ngật thành thật lắc đầu "Nói thẳng đi."
Hứa Tĩnh ghét bỏ vạn phần "Tính tình mày như thế này, thật sự không cứu nổi!"
Thịnh Ngật ""
Quen bị đả kích rồi, hắn lại trầm mặc một lần nữa.
Hứa Tĩnh cũng không muốn để ý hắn, nói thẳng "Hôm nay ở trên đường, Noãn Noãn hỏi mẹ chân của mày tốt chưa?"
Khóe miệng bình thản của Thịnh Ngật hơi hơi nhếch lên, ánh mắt lãnh đạm giật giật, mắt phượng xinh đẹp nổi lên vài phần chờ mong, nhìn về phía Hứa Tĩnh.
Nhìn bộ dáng này của con trai, Hứa Tĩnh vẫn hơi có chút chua xót, nhưng cũng may bà là người rộng lượng. Nhiều năm như vậy, hai mẹ con bọn họ sinh hoạt vẫn cứng ngắt lạnh lùng, thực sự không nghĩ có một ngày hắn trở nên buồn nôn như vậy, bà cũng chịu không nổi, nhưng nhìn hắn, Hứa Tĩnh luyến tiếc lại úp úp mở mở, trực tiếp một hơi đem sự tình nói ra.
"Mẹ sau khi trả lời, lúc ấy nhất thời đầu óc ngớ ngẩn, liền nói đợi chân của mày hồi phục hoàn toàn, liền chọn thời gian tốt đi đăng ký kết hôn đi."
Thịnh Ngật cả kinh, mắt phượng trừng lớn.
Hứa Tĩnh có chút chột dạ không dám nhìn qua, thanh âm nhỏ đi không ít "Lúc ấy Hạ Noãn phản ứng có chút lớn, sau đó cảm xúc cũng không đúng, hẳn là không muốn qua loa hết hôn như vậy. Mẹ suy nghĩ một chút, nói gì cũng phải có nghi thức cầu hôn chứ đúng không?Tuy rằng con bé không liên hệ với người nhà bên đó nữa, nhưng có lẽ thời điểm cầu hôn cũng nên có gia đình bên kia lại. Lúc đầu con bé bị người bên Hạ gia tổn thương, nhưng mà mấy ngày trước lúc mẹ nó liên hệ với mẹ, đứa nhỏ nãy vẫn là tâm mềm như đậu hũ, lén gửi cho mẹ nó 50 vạn không hề rên một tiếng."
Thịnh Ngật lúc này đã không biết là nên nói cái gì.
Khó trách hắn hôm nay vẫn luôn cảm thấy cảm xúc Hạ Noãn không đúng.
Đặc biệt là mới vừa thấy mặt, cô ấy liền nhìn chân hắn, sau đó lại nhìn hắn, muốn nói lại thôi, rõ ràng muốn nói cái gì.
Nói cái gì hắn không biết, nhưng cái chuyện kết hôn này, vẫn là mẹ nó lỗ mãng.
Sau kiếp nạn lần này, tất cả ba người họ đều ở chung dưới một mái hiên, trừ bỏ hai đứa nó không cùng phòng, mặt khác cũng là không có gì khác nhau, hơn nữa bọn họ ở chung quá hài hòa, làm Hứa Tĩnh sinh ra ảo giác.
Bất quá nếu bà đã nói ra, Thịnh Ngật liền minh bạch, lập tức nhẹ nhàng thở ra, không phải bởi vì tiểu yêu tinh nào đó bên ngoài là tốt rồi, hắn gật đầu "Con hiểu rồi, con sẽ chuẩn bị."
Hứa Tĩnh thấy con trai một bộ khí định thần nhàn bộ dáng, cũng không nói nhiều, chỉ là dặn dò nói "Noãn Noãn thoạt nhìn rất coi trọng cầu hôn, nhất định phải long trọng biết không"
"Dạ".
Bên kia, Hạ Noãn trở lại phòng liền bắt đầu đả tọa.
Chỉ là tâm thần không yên, nàng không có biện pháp tĩnh tâm lại, cảm giác như có một số việc còn dang dở.
Vì thế hai giờ sau, Hạ Noãn bất đắc dĩ xụi lơ thân mình, ngã vào trên giường mà cô rất ít ngủ, kéo chăn đắp lên, sau đó nhắm hai mắt lại, ngủ.
Ngủ một cái liền bắt đầu nằm mơ.
Người tu tiên rất ít khi nằm mơ, một khi nằm mơ, nhất định phải xem trọng, nếu không phải là điềm báo trước thì cũng là tâm ma, phải lập tức nghiêm túc suy nghĩ, lý giải.
Hạ Noãn mơ thấy cảnh tượng cô lần đầu tiên thấy sư phụ.
Khi đó nhà cô nghèo, có đến mấy chị em gái, còn có một em trai nhỏ nhất, cô thuộc hàng con ở giữa, là người trầm mặc ít lời, lại không chịu khó giao tiếp, còn dễ dàng bị người xem nhẹ.
Sống đến mười tuổi, dung mạo xuất sắc bắt đầu hiển lộ ra, khi cha mẹ chú ý tới mặt cô, không đầy nuwat tháng sau, cô liền bị cha mẹ bán đi cho một thiếu gia bị ngốc nghếch nhà giàu để làm con dâu nuôi từ bé.
Cái vị thiếu gia bị ngốc đó cô đã gặp qua, là con trai duy nhất của một nhà rất có tiền trên trấn. Mọi người đều nói là bọn họ đều là những người rất tham lam, bất chấp thủ đoạn kiếm tiền, nếu không phải bọn họ có quan hệ tốt với Huyện thái gia, đã sớm bị người ta giải quyết rồi. Nhưng cũng chính là bởi vì như vậy, báo ứng lên người con trai bọn họ.
Con trai độc nhất của bọn họ có vấn đề, lớn lên cũng xấu xí, đứng yên không động cũng nước mũi chảy lòng ròng.
Cô gặp qua hắn là ở một lần hội chùa, cô lần đầu tiên bị cha mẹ trang điểm cho đổi mới hoàn toàn so với quá khứ. Khi đó cô còn thực vui vẻ vì mình được cha mẹ coi trọng, kết quả là đã bị ném đến trước mặt thiếu gia này.
Thiếu gia đem nước mũi dơ hề hề cọ cọ lên bộ quần áo mới duy nhất trên người cô.
Lúc ấy Hạ Noãn ủy khuất khóc thút thít, lại không dám nói một lời.
Có lẽ chính là bởi vì cái tính tình này nên người nhà kia mới nhìn trúng cô, bảo chọn ngày hoàng đạo vào cửa.
Mọi người nói chuyện cũng không kiêng kị cô, hơn nữa Hạ Noãn cũng rất thông minh, cô đã hiểu, vì thế để không bị gả chồng, sau khi được cha mẹ mang về nhà, ngày hôm sau nàng lập tức bỏ chạy.
Nhưng chỉ là cô bé con có mười tuổi, có thể chạy đi đâu.
Cô còn không có ngụy trang trốn tránh.
Cho nên cô mau chóng bị phát hiện, bị tìm được. Nngười nhà kia phái một đám người ở khu đất hoang đuổi theo cô, tựa như mèo vờn chuột, cho dù như vậy, cô vẫn liều mạng chạy, mãi cho đến một cái miếu hoang, thấy một nữ nhân ngồi trên mặt đất.
Nữ nhân lớn lên thật xinh đẹp, xiêm y hoa lệ không dính bụi trần, dung nhan như vé, ánh mắt nhìn Hạ Noãn đều thẳng. Nhưng nữ nhân này thập phần đạm mạc, một người thanh thanh lãnh lãnh ngồi ở chỗ kia, cao ngạo giống như tiên tử Thiên cung, đối với Hạ Noãn ngay lúc đó mà nói, bộ dáng của nữ nhân này là không thể dùng vốn từ thiếu thiếu của cô mà hình dung được.
Khi cô đột nhiên xâm nhập vào, nữ nhân thậm chí không có nửa phần dao động.
Hạ Noãn lúc ấy đã tuyệt vọng, thấy một người như vậy, bởi vì thấy nàng ta cũng là phụ nữ, cũng bất chấp là người hay quỷ, trực tiếp quỳ gối trước mặt nàng ta cầu xin.
Cô đã không nhớ rõ biểu tình của nữ nhân ngay lúc đó, chỉ biết nàng ta nhìn cô thực phức tạp, khi đám người kia bước vào sau cô một bước, trong miệng lẩm bẩm mắng chửi, thì thấy nữ nhân trước mặt thấp thấp nói một câu "Hắn đã từng nói với ta, muốn cùng ta có một đứa con gái".
Những lời này thực mau phiêu tán trong không trung, trong lòng Hạ Noãn lại bốc cháy lên hy vọng, bởi vậy đem lời này nhớ mãi đến hiện giờ.
Cô được cứu, sau đó bái sư.
Từ đó bước vào con đường tu tiên.
Sư phó đối với cô thực tốt, xem cô như con gái thật sự của mình.
Hạ Noãn bởi vì nguyên nhân phụ mẫu ở phàm trần, đặc biệt không thích cố định ở nơi có quá nhiều người, bởi vậy sư phó mang theo cô đi khắp đại lục sơn thủy, toàn bộ thời gian đều sống trong rừng núi, ngoại trừ lúc ngẫu nhiên cần xuống núi mua một ít đồ hoặc là cùng người tổ chức đội đi săn.
Ngày thường sư phó cũng là cô muốn cái gì đều sẽ cho cô, thời niên thiếu nàng không hiểu chuyện, hâm mộ những nữ hài có pháp y (y phục có phép thuật) xinh đẹp, lại không nghĩ các nàng ta là con cái của những nhà đại năng giả, là danh môn đại phái, mà cô chỉ có sư phó.
Nhưng dù cho như vậy, sư phó cũng liều mạng đi sát yêu thú, lấy yêu đan đi bán, rốt cuộc mua cho cô một bộ pháp y trung phẩm, trợ lực rất nhiều cho cô mỗi khi giáp đấu.
Nhưng nỗi đau xót bị vứt bỏ năm ấy của một cô bé con mười tuổi vẫn là sự ám ảnh tâm lý rât mạnh trong cô, sợ sư phó ghét bỏ cô, càng thêm bám dính lấy sư phó làm nũng, sư phó cũng vì làm cô an tâm, đối với cô càng tốt hơn, vòng đi vòng lại, cô mới có thể có tính tình như thế.
Bởi vậy ở dưới sự yêu thương che chở của sư phó, Hạ Noãn nhìn như sống mấy trăm năm nhưng trên thực tế kinh nghiệm kết giao với người khác chỉ bằng người mới mười mấy tuổi.
Có sư phó, mỗi ngày trôi qua thật tốt, làm cô ngay cả trong mơ cũng không thể kìm lòng được mà mỉm cười thật ngọt ngào.
Nhưng cũng thực mau, sư phó đã chết, tươi cười của cô cũng không còn.
Sư phó chết như thế nào?
Bởi vì nam nhân kia xuất hiện.
Hắn hối hận, hắn nói khi sư phó đi rồi hắn liền hối hận, muốn trở về, cùng sư phó nối lại tình xưa.
Nhưng bạn lữ kia của nam nhân đó không phải loại tính tình tiêu sái như sư phó, vì muốn giữ được chồng của mình, nàng ta trói Hạ Noãn uy hiếp sư phó, buộc sư phó tự phế tu vi.
Chuyện này tất nhiên ngàn vạn lần không được, một khi không có tu vi, thật sự mặc cho người xâu xé.
Sư phó giả vờ đồng ý, tiến đến ổ cướp, lúc người đàn bà đó thả lỏng cảnh giác, đem Hạ Noãn cứu ra. Chỉ là không nghĩ tới người nọ đac bố trí không ít bẫy rập, vì bảo vệ tốt cho cô, sư phó dùng hết toàn bộ nguyên khí của mình, sinh cơ dần dần biến mất.
Chờ đến lúc hai sư đồ chạy thoát, sư phó đã như dầu hết đèn tắt, trước khi chết, sư phó lần đầu tiên ở trước mặt cô rơi lệ, mặt đầy hối hận khóc lóc nói "Ta hối hận, lúc trước phải nên cự tuyệt hắn".
Nếu chưa từng bắt đầu sẽ không đến mức lưu lạc đến tuyệt cảnh này.
Rõ ràng sư phó cũng không từng chủ động trêu chọc, lại bởi vì bị hai người bọn họ hại mà bị hủy hoại cả một đời.
Hạ Noãn chưa bao giờ nhìn thấy sư phó khóc thút thít, cho dù bị lại trọng thương sư phó cũng không rên một tiếng. Sư phó cũng là cô nhi, cũng bị sư phó của bà nhặt về, thiên phú tu hành thực không tồi được mọi người xem trọng, trong môn phái cũng bộc lộ không ít tài năng, Nhưng bởi vì sư phố không muốn có bình thê, cũng không muốn cùng con gái của sư tôn thờ cùng một chồng, nên nàng tự mình rời khỏi sư môn, sau đó cứu Hạ Noãn, liền bắt đầu bốn biển là nhà.
Sư phó trước khi chết, điều không yên tâm duy nhất chính là Hạ Noãn. Bà đã là tu vi Nguyên Anh, vì để lại một cơ hội cầu sinh cho Hạ Noãn mà không màng cô phản đối kịch liệt, từ bỏ linh hồn của chính mình.
Từ đó về sau, Hạ Noãn chỉ còn có một mình. Cô thề phải vì sư phó báo thù, bắt đầu thật sự nỗ lực tu luyện, từ một người vạn sự đều ỷ lại vào sư phó, một tiểu cô nương lúc nào cũng làm nũng với sư phó, biến thành một cô gái có thể một mình đảm đương mọi việc.
Bất quá thật đáng tiếc, không chờ đến phiên cô báo thù, chồng trước của sư phó liền bởi vì biết chuyện này, biết sư phó tử vong, ở thời điểm tu luyện tẩu hỏa nhập ma, đem kia nữ nhân giết, mà phụ thân của nữ nhân kia cũng vì báo thù, cũng động thủ với nam nhân kia, giết hại lẫn nhau, thật là buồn cười.
Đột nhiên không còn mục tiêu, Hạ Noãn còn đần độn một thời gian, tuy nhiên sau khi phát hiện dù không có mục tiêu cô cũng có thể đi con đường khác, liền dựa theo con đường mà trước kia sư phó chỉ cho mình, lại đi một lần, thuận tiện tu luyện.
Trên đường không phải không có các tán tu khác đối tốt với cô, muốn kết bạn hoặc là kết làm bạn lữ, thậm chí còn có đệ tử đại môn phái theo đuổi, chỉ là Hạ Noãn nhớ kỹ sư phó nói, đối với ai cũng không có phản ứng, độc lai độc vãng.
Thế giới trong mộng tua đi rất nhanh, hình ảnh chỉ giống như là những đoạn phản chiếu ngắn, nhưng nhưng Hạ Noãn đã tự mình trải qua rồi, cho nên cảm xúc đặc biệt sâu sắc.
Mãi đến khi trong mộng, linh thể sư phó xuất hiện ở trước mắt cô, nói ra lời khuyên cuối cùng của bà trước khi chết "Noãn Noãn ngoan, nếu con sống một mình thấy tốt, vậy không cần kết đạo lữ. Thế đạo này, nam nhân động tình dễ dàng bỏ tình, nữ nhân lại là không giống như vậy. Ta không muốn nhìn con bi thương, sư phó chỉ có thể bảo hộ con mấy trăm năm, những ngày sau này con phải tự mình trải qua thôi."
Mắt mở to.
Hạ Noãn đã tỉnh, khóe mắt còn mang theo nước mắt, một đôi con ngươi trong suốt sáng ngời bị nước mắt làm sũng nước, nhìn ánh sáng mặt trời dâng lên ở chân trời, tâm thần cô yên ổn, sắc mặt trầm ổn, không còn thấp thỏm cùng rối rắm lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.