***********Ngày thứ 8*************
” Ưm..?” Tần Tố Di khó nhọc mở mắt, xung quanh một mảnh an tĩnh, đầu
vô cùng nhức, tay vô thức chạm lên vết thương, vùng trán bị trầy xước
sớm đã được băng bó,Tần Tố Di cười nhẹ, bỗng dưng cánh tay phải truyền đến một chút tê, nàng nghiêng đầu, Vân Phong tựa vào thành giường để
ngủ, một tay nắm chặt tay nàng không có chút nào lỏng, sắc mặt xanh
xao, môi mỏng vẫn như vậy cười ôn nhu, tâm nàng dâng lên một mảnh ấm
áp, nàng ngồi dậy tựa thành giường, dùng một tay lôi một ít chăn xuống đắp cho hắn, nghiêng nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn ngủ, thở dài một
hơi lắc đầu cười nhẹ.
Như cảm giác được có người luôn tại thân
mình mà nhìn, Vân Phong mang theo mơ màng mở mắt, vừa mở ra hắn kích
động vùng dậy, hắn thấy Tiểu Di Di của hắn tỉnh, lại còn nhìn hắn cười an ủi.
” Ngươi tỉnh, thật tốt!... Ngươi còn đau tại đâu?
Ngươi hay không đói?...” Vân Phong hồ hởi nhìn nàng, miệng lắp bắp
tay run run cầm tay nàng mà rung liên hồi làm Tần Tố Di cười trừ lắc đầu trả lời: “ Tốt! Ta là rất hảo đi, ngươi an tâm!” Tần Tố Di dùng tay xoa xoa đầu Vân Phong làm cả mặt hắn đỏ lừ, rất đáng yêu, tính cách y như nữ hài tử, đụng chút là đỏ mặt.
” Ngươi... Ngươi lại như
vậy làm...loạn! “ Vân Phong lắp bắp, giọng khàn khàn phát ra thanh âm có chút run rẩy, nụ cười méo xệch làm nàng phì cười.
Nàng cứ
thế cười mà không chút lo lắng khác với hắn đã vô cùng lo lắng cho nàng, lần đầu tiên hắn cảm thấy muốn có thêm vài tuổi thọ để bảo vệ nàng,
nhìn nàng không lo cho chính mình mà hốt hoảng chạy đi tìm hắn dưới mưa, có biết bao nhiêu lo sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm, không ngại đến việc bị
lây bệnh, nàng vẫn như thế ôn nhu chăm sóc hắn, một mặt dịu dàng quan
tâm tới hắn, luôn vì hắn lo lắng, đề phòng mọi thứ, thật tâm bảo vệ, níu kéo mạng sống cho hắn từng ngày.
Vậy mà, hắn nói với
chính mình hai lần là phải bảo vệ tốt nàng, nhưng lần nào chứng kiến
nàng lo sợ mà hắn cư nhiên lại không thể làm gì, chỉ có thể đứng đấy
duy nhất ôm nàng an ủi. Vì sớm võ công của hắn cũng dần trở nên vô dụng bởi loại “ trì độc “, một loại cổ ăn nội lực để sống, mà hắn điều tra ra, người hạ độc cư nhiên là phụ thân của hắn, phụ thân không muốn
mất đi quyền lợi của một gia chủ. Hắn căm hận, phụ thân chỉ là người ở
rể, mẫu thân của hắn mới chính thống đương gia, lí do hắn còn sống tới bây giờ là vì chiếc mộc bài mẫu thân đưa cho hắn, với mộc bài này có
thể khống chế điều hành ám vệ mà không lo tạo phản.
Cũng chính
bị hạ cổ mà hắn không thể nào bảo vệ tốt mẫu thân, nhìn nàng chết dần
chết mòn trên giường bệnh mà tâm hắn như có hàng vạn cung tiễn xuyên tim. Hắn muốn trả thù cho mẫu thân nhưng người trước khi chết lại cầu hắn
tha thứ cho phụ thân của hắn, tha thứ cho phụ thân hắn, tự mình phải
sống thật tốt.
Nhìn Tần Tố Di nhắm mắt không động trên giường,
hắn tâm đau, lo sợ nàng cũng như vậy rời xa hắn, cũng chỉ vì hắn giờ
vô năng, không lực, chỉ còn duy nhất vài chiêu trong tuyệt học đủ để
tự vệ cho bản thân, ánh mắt mà nam nhân đó nhìn hắn đầy sát khí, hắn
cam chịu nhún nhường,hắn chỉ có thể làm vậy để hắn giảm đi sự chú ý với Tần Tố Di, giảm đi sự lo sợ của nàng khi đối diện với hắn ta. Hắn nào có thể ngờ nam nhân đó cư nhiên lại nhẫn tâm hành hạ nàng, làm tăng
thêm nhiều vết thương trong lòng nàng hơn.
Chỉ tại hắn, muốn
giúp nàng mà thành ra hại nàng, hắn như vậy...Nàng có hay chăng muốn
rời xa hắn..? Một tên nam nhân không có võ công bảo vệ nàng? bị người
đời xa lánh? Là tên bị cả gia nhân, người thân trốn tránh vì sợ lây
căn bệnh vô phương cứu chữa?...
Vân Phong bỗng chốc đăm chiêu làm Tần Tố Di lo lắng,hắn giận nàng a? Hắn cư nhiên vì nàng xoa đầu hắn mà giận a?
” Vân Phong! Ngươi đừng giận mà... Ta có chút luống cuống, nếu ngươi
không thích, ta sẽ không tái phạm nữa đâu! “ Tần Tố Di cầm nhẹ cánh
tay Vân Phong mà lắc lắc, khuôn mặt cười nịnh hót làm Vân Phong bừng
tỉnh khỏi hồi tưởng nhẹ nhàng lắc đầu:
” Sao ta có thể giận
ngươi a, ta lo cho ngươi còn không kịp, nói gì đến giận! Vân Phong có chút gì đó khó khăn, cứ như vậy hắn mới hít một hơi sâu, mặt nghiêng
hướng ra ngoài cửa sổ, lấy hết dũng khí nói ra: “ Tiểu Di? Ngươi hay
không thấy ta vô dụng? Ngươi liệu có chán ghét rồi li khai ta? “
Một khoảng thời gian im lặng làm Vân Phong rối bời, hô hấp như càng ngày càng thắt chặt lại, nàng muốn rời ta mà đi sao?
” Ngươi...Cư nhiên thật ngốc! Ta nơi nào chán ghét ngươi? Ngươi một
chút cũng không vô dụng, rất hữu dụng!” Tần Tố Di nhẹ nhàng dùng hai
tay áp lên má hắn, không dùng chút lực mà đưa cả ánh mắt của hắn nhìn
thẳng vào mình, nhẹ ôn nhu xoa xoa làm hắn không khỏi thở dài, là hắn
lo nghĩ, nàng thật tốt tâm.
” Mà hôm qua ta nhớ mặc y phục màu
xanh, sao cư nhiên lại chuyển sang một thân hắc y vậy? Ngươi... Ngươi không đối với ta mà làm gì chứ?” Tần Tố Di phút chốc để ý, nhìn xuống thân y phục cư nhiên đã bị đổi mặt nàng hồng lên, ánh mắt nghi hoặc
dõi về phía Vân Phong làm hắn liên tục hít ngụm hít lạnh vội xua xua tay miệng ấp úng phản kháng:
” Không.. Không phải là ta đổi cho ngươi nha, đừng hiểu lầm.. Là ta cầu tổng quản đến đối ngươi thay y phục!
” Hừ, ta còn tưởng là ngươi, còn định muốn ngươi phụ trách mà cư nhiên
không phải, thật chán ghét! “ Tần Tố Di bĩu môi, khoanh hai tay trước ngực mặt quay lại phía tường mà phát ra thanh âm, kiêu ngạo một lời
làm Vân Phong đơ mất vài dây.
Uỳnh! như có một tiếng sét đánh
thẳng vào người hắn, nàng...Nàng thật tâm muốn cùng hắn gắn bó một đời, muốn tại cùng hắn xây dựng một gia đình a! Mặt hắn thộn ra nhìn có
chút ngốc làm tâm tình Tần Tố Di cứ thế vui vẻ. Hazzi, tên nam nhân
này vẫn như vậy tính của hài tử, mặt sung sướng như trẻ con được cho
kẹo ngọt làm người ta không ngại mà thấy yêu quý.
” Là thật
...? Lời nàng nói là thật..? Vân Phong hô hấp dồn dập, mặt mũi ửng
hồng, hai mắt mở to long lanh nhìn nàng lại bị thanh âm của nàng phá vỡ: “ Là Giả!” Như từ thiên đường rơi xuống, sắc mặt ủ rũ thay đổi rõ
rệt, môi cắn chặt vào nhau, Vân Phong, ngươi phải tĩnh tâm, tĩnh tâm, nén nhịn! Hít vào một hơi lại nhẹ nhàng thở ra,
” Ta hiểu, ngươi tốt nghỉ ngơi, ta xuống bếp làm chút thức ăn! Vân Phong trở lại dáng vẻ ôn nhu, điệu cười nhẹ, nhanh nhẹn đứng dậy cầm lấy áo khoác
mặc vào rồi nhẹ nhàng mà ra ngoài để lại Tần Tố Di nhìn hắn bằng một con mắt thán phục, hắn biết giấu mặt thật tốt, cư nhiên vừa bị nàng chọc
giận lại dễ dàng lấy lại bình tĩnh, nàng phải hảo hảo nhờ hắn chỉ bảo
mới được.