Xuyên Sách: Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 104: Ma giới sắp phá sản rồi




Hôm nay, khắp Tiên giới rộn ràng náo nhiệt.
Sau trận chiến, mọi người trầm lắng mấy ngày.
Yêu giới trước nay được xưng là hoa hậu thân thiện, thế mà lại bắt tay với muội muội của Thiên Thần tướng tấn công Tiên giới và phàm giới, có thể nói là kẻ ác nhất trần đời, bởi vì không ai dám kéo người phàm vào cuộc tranh đấu của tứ giới! Mà huyết mạch bán Thần tộc của Giang Nhược Vụ lại là vì rút máu của Thần tộc, và Thần tộc bị lấy máu chính là Ma chủ hiện giờ!
Càng khủng khiếp là Ma chủ còn bị Phó Liên Dao đổi với đại công tử Phong gia, sau đó bị Phong Vũ Phù Ngưng vứt bỏ vào Ma giới bởi vì cơ thể có ma hạch, khi phát hiện hắn thành Ma chủ còn có ý định sai khiến Phong Hành giết người! Hơn nữa Phong Hành Tiên Tôn biết rất rõ điều này!
Trong vòng tròn luẩn quẩn này, ngoài Ma chủ đáng thương bị đổi thần huyết và bị gieo ma hạch, còn có Đế Nữ đã bị hạ yêu độc từ nhỏ. Có thể nói hai kẻ từng khiến người ta ghét cay ghét đắng lại là người vô tội nhất. Còn người trước đây nhận được nhiều sự tôn kính lại là kẻ đáng giận nhất thế gian! Vốn tưởng rằng Phong Hành Tiên Tôn là người thanh cao, nào ngờ đối phương lại thông đồng làm bậy!
Mấy tin sốc liên tục nổ ra khiến họ sợ rớt cằm, đa phần họ đều có người nhà thuộc Hộ Thiên Vệ, nếu không chỉ sợ không tin nổi.
Lại nhìn sang đám người bị áp giải trở về, Giang Nhược Vụ trong số đó trông có vẻ rất tiều tụy, không muốn tin cũng phải tin.
Lại quay về Ma chủ, mọi người cũng chỉ có bội phục, phải nói chung quy là người Thần tộc chân chính, dù bị đổi máu vẫn có thể dựa vào sức mình áp chế ma hạch, thậm chí tốc độ tu luyện cũng không ai sánh kịp.
Đế Nữ thì xuất hiện ký hiệu của Thần, hy sinh vì nghĩa.
Kể từ đó, mọi người chỉ im lặng cầu phúc cho Đế Nữ và Ma chủ đã hôn mê mấy ngày, nếu hai người này bỏ mạng vì trận chiến, họ chắc chắn khó mà tha thứ cho bản thân bởi thành kiến lúc đầu. Cũng may, hai người đều bình an tỉnh lại.
Nghe nói Đế Nữ sắp đăng cơ, sau khi tin tức truyền ra, người Tiên giới tự giác giăng đèn kết hoa, một là để chiêu đãi khách khứa đến từ Tứ giới, hai là để thể hiện sự vui mừng, xem trọng và thần phục.
“Điện hạ, nào, đây là trang sức cuối cùng.” Phù Ngạn an ủi nói: “Gắn xong thì chúng ta khoác thêm một chiếc áo ngoài cuối cùng. Đại điển đăng cơ cũng chỉ có mỗi hôm nay, sau đó người không cần mặc bộ trang phục rườm rà này nữa đâu.”
“Ừm.” Tạ Vi Ninh ngồi trước gương không nhúc nhích.
Nghe nói mỗi vị Tiên Đế đều được thiết kế may đo bộ áo mũ riêng, vương miện nặng nề đẹp đẽ, uy nghiêm và cao quý nhưng không lộng lẫy, không ai biết nó làm từ vật liệu gì mà vừa đội lên suýt thì gãy cổ.
Cũng may lấy máu nhận chủ xong thì không còn cảm thấy nặng nữa.
Trên người thì mặc từng tầng từng lớp y phục phiền phức cực kỳ, Phù Ngạn lại hồi hộp vô cùng, khi vạt áo lệch hoặc xê dịch, nàng ta lại nhanh tay chỉnh lại, thế cho nên Tạ Vi Ninh ngại ngùng bởi vì cử động quá nhiều.
“Điện hạ không nghỉ ngơi tốt à?” Phù Ngạn nhìn vào gương nói: “Nô tỳ thấy hình như điện hạ không có sức sống cho lắm.”
Tạ Vi Ninh nghe nàng ta nói liền nhìn vào gương, người trong gương mở to mắt một chút, lập tức có sức sống hẳn. Như thế quả thật ban nãy nàng đã uể oải chán chường vô cùng.
“Có lẽ vậy.” Tạ Vi Ninh khẽ thở dài: “Sắp tới giờ rồi ư? Người các giới cũng sắp tới rồi à?”
“Sắp tới giờ rồi ạ.”
Phù Ngạn nói: “Người Yêu giới đến sớm nhất, vừa rồi Minh giới cũng đã tới. Nhưng Ma giới vẫn…”
“Chắc là Ma giới không kịp đâu.” Tạ Vi Ninh nhăn mặt nói: “Đừng nhắc đến họ.”
Phù Ngạn sửng sốt: “Sao Ma giới lại…”
“Sớm nhất cũng là sau khi ta hoàn tất quá trình đại điển.”
Tạ Vi Ninh: “Ma chủ đã nói Ma giới rất bận rộn.”
Nói xong, nàng chợt hừ một tiếng, thấy đã mặc xong bèn đứng lên.
Phù Ngạn vội vàng lấy chiếc áo ngoài cuối cùng để nàng mặc vào.
“Mặc kệ bọn họ.”
Về lý trí, Tạ Vi Ninh hiểu rất rõ, nhưng về mặt tình cảm thì hơi bất mãn.
Chưa lập khế ước đã bận rộn đến mức không tới kịp đại điển, thế thì sau này còn thế nào nữa?
Nàng âm thầm nghiến răng, nở một nụ cười đúng mực: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài.”

Đại điển đăng cơ, Tiên Vân Phù Cư mở cửa đón chào người ngoài.
Giữa trời từ từ hiện ra bậc thang lấp lánh ánh vàng dài ngoằn, kéo thẳng đến tiên đài lơ lửng trên cao, chấn động tựa như thang thăng tiên y hệt những gì thoại bản đã viết.
Trong khoảnh khắc, trăm tiên quan trong Chúng Tiên Điện xếp thành hai hàng bên cạnh tiên thang, bên dưới là các Hộ Thiên Vệ đang bước đều bước tiến đến, sau đó xoay người đối diện với tiên thang.
Người chung quanh thấy cảnh này, vài người trong số đó được thấy lần đầu lập tức khiếp đảm tới nỗi không thể khép miệng.
Mọi người đều biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Tạ Vi Ninh nhìn đám người phía dưới, nàng cũng biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Sau khi được tiên quan phía trước khẽ nhắc nhở, Tạ Vi Ninh mới chỉnh lại sắc mặt, không được cười thái quá, cũng không được bày ra vẻ khó ưa, giữ vững tư thế đoan trang.
Bỗng nhiên nàng thoáng nhìn về nơi người tam giới đang đứng chen chúc, dường như không còn chỗ trống.
Tạ Vi Ninh ngây ngốc.
Nàng bình tĩnh nhìn bóng người được hun đúc từ ma khí, không biết họ đã tới tự lúc nào mà không có ai báo với nàng.
Cũng có thể họ vừa đến, nếu không tại sao trước đó nàng không nhìn thấy?
Thấy nàng nhìn sang, Phong Thầm đang định nở nụ cười trấn an nàng thì Tạ Vi Ninh ngó thấy bản mặt vui vẻ của hắn liền quay mặt đi, nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn hắn.
Biểu cảm trên mặt Phong Thầm tức khắc sượng trân.
Vừa đến giờ.
Tiên thú bay xẹt qua bầu trời, rú lên tiếng kêu kỳ ảo ngân vang.
Tiên quan hai bên trái phải của Tạ Vi Ninh cũng dùng tiên thuật bóc trần diện mạo thật của nàng, mọi người nhìn thấy Đế Nữ đột nhiên xuất hiện muốn hú hét một trận, nhưng đang trong buổi lễ trang nghiêm mới dằn lại sự hào hứng, gương mặt hưng phấn dạt dào.
Mỗi một bước của Tạ Vi Ninh lên tiên thang dường như nơi đặt chân tỏa ra một vòng sáng vàng nhạt rồi từ từ tản ra tạo nên ấm áp khắp người, sau khi mọi người hồi thần lại, cảm giác linh lực của mình dồi dào hơn một chút.
Khoảnh khắc bước lên tiên đài, nàng ấn lên và bước vào tiên đài, cột sáng vàng chói nháy mắt hiện ra vọt thẳng lên trời.
Cùng lúc đó, chúng tiên quan Tiên giới cũng sáng lên những cột sáng nhỏ hơn.
Tạ Vi Ninh xoay người lại nhìn mọi người.
Các tiên quan, Hộ Thiên Vệ và người chung quanh đồng thời quỳ trước nàng: “Bái kiến Tiên Đế!”
Âm thanh hùng hồn vang dội đồng loạt, như tạo ra hằng hà sa số tiếng vọng trong Tiên Vân Phù Cư.
Tạ Vi Ninh giơ tay lên, trầm giọng nói: “Đứng lên đi.”
Một sức mạnh vô hình nâng mọi người lên.
Cùng lúc đó, ở một nơi người ngoài không nhìn thấy, Tạ Vi Ninh phát hiện bàn tay hơi ngưa ngứa bèn xòe ra xem, trận pháp màu đỏ nhạt đột nhiên xuất hiện, bay lên giữa không trung rồi nhẹ nhàng tan biến.
Nàng cảm ứng thân thể dường như được thả lỏng.
Đây là… Hoàn thành lời thề máu đầu tim.
Tạ Vi Ninh nghĩ đến đây, không khỏi nhìn sang Phong Thầm nhưng không ngờ hắn đang cúi đầu nhìn lòng bàn tay. Nhìn từ xa, dường như trên bàn tay hắn cũng xuất hiện cảnh tượng này, ánh mắt nàng hơi kinh ngạc.
Bên dưới, Tạ Thương và Ninh Tố Chỉ nhìn người trên đài cao, cuối cùng mỉm cười yên tâm.

Đại điển hoàn thành, Tạ Vi Ninh trở về đại điện ở Tiên cung, tiên quan và người các giới đã đến đông đủ, bắt đầu chuyện quan trọng thứ hai của ngày hôm nay.
Tiên quan tiến lên đọc mọi tội trạng của từng phạm nhân bị bắt, sau đó tuyên bố các hình thức xử phạt bọn họ.
“Vợ chồng Phong Vũ Phù Ngưng trước thì giấu giếm ma hạch của đứa con trai bị vứt bỏ, sau thì không màng đại cục suýt nữa thì gây họa lớn bởi vì lòng riêng. Phạt xoá tên khỏi Chúng Tiên Điện, thu hồi nơi quản lý, mãi mãi không được bổ nhiệm. Phế tu vi, nhốt vào địa lao 800 năm, sau đó xuống phàm giới lịch kiếp đến khi ngộ ra những việc tiên nhân nên làm mới được về Tiên giới.”
“Phong Hành Nhất, hành vi đạo đức trái với chức Tiên Tôn, phạt thu hồi Tiên phủ, xoá tên khỏi Chúng Tiên Điện không được làm việc nữa. Nể tình hắn đã hơn trăm tuổi, phế 50 năm linh lực, lịch kiếp 500 năm cho đến khi…”
“Đằng Hư Dã là chủ mưu hạ lệnh ma vật, yêu thú và yêu tu tấn công phàm giới, thân là Yêu chủ, biết rõ chiến tranh tứ giới không được liên lụy phàm giới mà vẫn cứ phạm vào, tạo biết bao tai họa cho sinh linh. Ba ngày sau, chém đầu trước mặt mọi người và phế bỏ huyết mạch cả tộc không được vào hoàng tộc Yêu giới nữa.”
……
Từng người bị tuyên tội, kéo dài đến thuộc hạ của Phó Liên Dao cũng đã qua một hồi lâu.
Người bị phạt nhốt vào địa lao đã xếp thành hàng dài bước vào địa lao.
Mọi người trong đại điện đều chứng kiến hết thảy.
Tạ Vi Ninh chỉ cúi đầu, ngó lơ ánh mắt của người nào đó bên cạnh.
Trong đội ngũ bị giam vào địa lao, Phong Vũ và Phù Ngưng không biết đã nghe thấy điều gì hoặc là đột nhiên nổi điên, họ thoát khỏi Hộ Thiên Vệ và chạy tới chỗ thị nữ của Phó Liên Dao ở đằng trước. Hai mắt Phong Vũ hằn tơ máu, nắm cổ áo ả ta mà quát tháo: “Ngươi nói mau! Nhi tử… Trưởng tử của ta bị Phó Liên Dao đưa đi đâu rồi! Ngươi nói đi! Ngươi không nói ta sẽ giế t chết ngươi!”
Thị nữ bị túm lấy lắc lư nhưng chẳng sợ chút nào, cười lạnh nói: “Nếu ngươi có linh lực thì ta sẽ sợ thật đấy, nhưng hiện tại linh lực của hai ta đều bị phong ấn, ngươi dựa vào đâu mà gào lên như thế?”
Phù Ngưng thét to: “Đồ tiện tì dám xấc láo với bọn ta thế à?! Ngươi chờ đó, chờ ta trở về Tiên giới, chờ con trai ta về Tiên giới, chờ trưởng tử ta nghe thấy tin tức tới tìm, đến lúc đó ngươi còn dám láo toét không!”
Thị nữ chế giễu: “Cái nết các ngươi như vậy, sợ là lịch kiếp đến chết cũng chưa về đâu. Phong Hành Nhất không còn là Tiên Tôn, thân còn lo chưa xong ở đó mà cứu các ngươi! Hơn nữa trưởng tử kia… Chậc, ngươi cảm thấy chủ tử ta sẽ giữ mạng cho nó à?”
Ả đã đi theo Phó Liên Dao mấy trăm năm tất nhiên biết rõ mọi chuyện, tuy rằng trong lòng rất sợ Phó Liên Dao nhưng cũng tạo không ít nghiệt: “Mấy nhà các ngươi đều là bạn của chủ tử, con cái được sinh ra khỏe mạnh, sống an ổn vui vẻ. Đến cả Đế Nữ còn bị hạ yêu độc, chủ tử mắc mớ gì phải buông tha con cái nhà ngươi chứ? Sau khi con của các ngươi bị đổi đã bị đem đi mớm cho yêu thú rồi.”
Phong Vũ và Phù Ngưng đứng hình, lập tức rống giận: “Ngươi nói bậy!!”
Thấy họ thật sự muốn bóp ch ết thị nữ, Hộ Thiên Vệ vội vàng chạy tới kiềm chế, dùng pháp thuật dán miệng họ lại và áp giải trở về hàng ngũ.
Sau khi đội ngũ vào ngục đủ nhân số, mọi người xin phép rời đi, cuối cùng chỉ còn lại người của Ma giới.
Phong Thầm đến gần một bước, dường như hơi lưỡng lự.
Tạ Vi Ninh lườm hắn một cái, chủ động cất tiếng nói: “Giang Nhược Vụ bị sốc trước thân thế của mình, thần trí mơ hồ, phát điên rồi. Thân thể nàng ta bị phản phệ bởi thần huyết mà đáng lẽ không đáng phải chịu, Tiên Y tới khám nói rằng chỉ sống được một năm. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết sắp đặt thế nào, chỉ đành nhốt riêng vào một gian ở địa lao.”
Phong Thầm thấy nàng cất lời, cuối cùng nét mặt trở lại bình thường, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Tạ Vi Ninh nheo mắt: “Ừm gì?”
Phong Thầm sững sờ, sửa lại: “Nàng làm rất tốt.”
Tạ Vi Ninh: “Hứ.”
Nàng nói: “Chẳng phải Ma chủ đại nhân đã nói hôm nay sẽ tới cuối cùng, không thể xem đại điển của ta sao?”
Phong Thầm cảm thấy sắp có bão tố, vẻ mặt đổi xoành xoạch: “Vốn dĩ ta muốn tạo một bất ngờ như nàng từng làm.”
Tạ Vi Ninh nhìn hắn chằm chằm, lờ mờ nhớ lại rồi nhíu mày hỏi: “Giống nhau à?”
Phong Thầm trầm mặc một lát, lắc đầu.
Tạ Vi Ninh: “Quan hệ khi đó của hai ta ra sao, bây giờ là thế nào?”
Nàng nghẹn ngào nói: “Chàng có biết lúc ta nghe nói chàng không tới kịp đã khó chịu biết bao không? Ta biết chàng không thể tới bởi vì chính sự nên không trách chàng, nhưng lòng ta rất mất mát.”
Phong Thầm cứng đờ người, tiến lên thêm một bước dịu dàng ôm nàng vào lòng, trầm giọng nói: “Ta sai rồi.”
Nhưng thật ra giây phút Tạ Vi Ninh nhìn thấy Phong Thầm, sự mừng rỡ đã xua tan mọi điều muộn phiền; nghe hắn xin lỗi, trái tim nàng tức khắc mềm nhũn.
“Tha thứ cho chàng đấy, lần sau không được thế nữa.”
Nàng cúi đầu nhìn tay hắn, tò mò hỏi: “Lúc nãy lời thề máu đầu tim của ta đã biến mất, ta thấy lòng bàn tay chàng cũng hiện ra trận pháp nhỏ màu đỏ, đó là gì thế?”
“Giống nàng.” Phong Thầm thấp giọng nói: “Lời thề máu đầu tim.”
Tạ Vi Ninh ngẩng đầu lên thắc mắc hỏi: “Chàng lập lời thề máu đầu tim từ khi nào thế? Mà về chuyện gì vậy?”
“…Sau Đại hội Tiên phẩm ta đã trò chuyện với phụ thân của nàng, khi ấy lập.”
Hình như Tạ Vi Ninh cũng nhớ mang máng có việc này.
“Lúc ấy ông ấy hỏi ta có suy nghĩ gì về nàng, nếu không có tình cảm thì đừng cho nàng hy vọng.”
Phong Thầm nói: “Khi đó ta không thể trả lời, mà cũng ——”
Tạ Vi Ninh: “Mà cũng gì?”
Phong Thầm dịu lại nét mặt rồi đáp: “Mà cũng không muốn kể từ đó phải chia xa nàng.”
Khi đó hắn cũng không rõ vì sao lại nghĩ như vậy, chỉ lựa chọn trong vô thức.
Tạ Vi Ninh ngơ ngẩn.
Phong Thầm: “Cho nên ta lập lời thề máu đầu tim trước mặt Tiên Đế rằng sẽ giúp đỡ nàng ngày sau bước lên ngôi Tiên Đế. Như vậy mới làm Tiên Đế tin tưởng, ta không phải tiếp cận nàng vì muốn chiếm lấy Tiên giới, mà là thật lòng thật dạ.”
Tạ Vi Ninh nhìn hắn nói: “Cho nên, thật ra lúc ấy chàng cũng có chút tình cảm với ta rồi?”
Phong Thầm cúi đầu chạm mũi lên chóp mũi của nàng: “Chắc thế.”
Tạ Vi Ninh xúc động, ngẫm nghĩ lại, chọt vào ngực hắn và nói: “Cho phép chàng ngủ lại Tiên giới đêm nay.”
Phong Thầm đổi sắc mặt: “Thật à?”
Tạ Vi Ninh cười nói: “Ở Tiên cung, phụ mẫu ta cũng ở đó mà.”
Phong Thầm: “……”
Hắn nói: “Thôi cũng được, cũng khá gần.”
Tạ Vi Ninh cười tủm tỉm: “Buổi tối ngủ sớm một chút, bổn tọa phải xử lý công vụ, không thể đến thăm Ma chủ.”
Đến tối, tiên quan tới thư phòng của Tạ Vi Ninh bẩm báo từng sự vụ một, sau đó đọc danh sách quà tặng của các giới.
Qua Yêu giới, Minh giới và các tiên quan của Tiên giới cũng chỉ mới được nửa canh giờ.
Sau đó họ xoay người trình lên một danh sách quà tặng dài quét đất, có thể nói là dài gấp mấy lần mấy danh sách trước.
Tiên quan nói: “Đây là danh sách của Ma giới.”
Tạ Vi Ninh đặt bút xuống, chú ý hơn cả.
Tiên quan lướt sơ qua danh sách, hắng giọng nói: “8000 vạn linh thạch.”
Tạ Vi Ninh trợn to mắt: “Bao nhiêu cơ?”
Tiên quan dừng lại: “Bẩm Tiên Đế, 8000 vạn.”
Tạ Vi Ninh ngây người.
Tiên quan lại hắng giọng, tiếp tục nói: “3 vạn pháp bảo thượng phẩm.”
Tạ Vi Ninh: “Bao nhiêu?!”
Tiên quan: “Bẩm Tiên Đế, 3 vạn pháp bảo.”
Hắn ho nhẹ một tiếng, đọc tiếp: “900 cân Hắc Thạch.”
Tạ Vi Ninh đứng phắt dậy: “Bao nhiêu?!”
Lần này Tiên quan lờ nàng mà đọc tiếp: “12 linh thực tuyệt phẩm.”
Tạ Vi Ninh: “Ma giới không có linh thực còn lấy ra tặng Tiên giới???”
Tiên quan mỉm cười, vẫn tiếp tục: “3 vạn yêu thú thượng phẩm…”
Đến khi trong phòng không còn âm thanh, Tạ Vi Ninh mới đờ đẫn ngồi xuống.
Phù Ngạn rót một chén trà cho tiên quan để hắn bớt khô cổ, rồi trở về bên cạnh Tạ Vi Ninh.
Tạ Vi Ninh lập tức kéo nàng ta sang khẽ hỏi: “Phù Ngạn, danh sách không tặng nhầm đấy chứ? Ngươi tìm Kiếp Sát xác nhận lại lần nữa đi.”
Phù Ngạn cũng khẽ trả lời: “Bẩm Tiên Đế, chắc chắn không sai đâu. Kiếp Sát đã đặc biệt dặn dò nô tỳ phải cẩn thận sắp xếp danh sách để tránh nhầm lẫn.”
Tạ Vi Ninh hít sâu một hơi: “Hai giới Yêu Minh cũng không tặng nhiều như hắn!”
Tiếp đó, Phù Ngạn nhìn nàng với ánh mắt sâu xa.
Tạ Vi Ninh ngập ngừng hỏi: “Vì sao ngươi nhìn ta như vậy?”
Phù Ngạn cười nói: “Theo nô tỳ thấy Ma giới cứ như đang tặng sính lễ trước vậy.”
Tạ Vi Ninh: “?!”
Phù Ngạn thấy thế bèn bổ sung: “Nhưng Ma chủ sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn như vậy, đến lúc thực sự cần tặng sính lễ, ắt hẳn vẫn còn có một phần khác.”
Tạ Vi Ninh lặng im hồi lâu, xoa mặt nói: “Vậy tiêu rồi.”
Phù Ngạn: “Hả?”
Tạ Vi Ninh nói: “Ma giới sắp phá sản rồi.”
Tâm tình Tạ Vi Ninh rất phức tạp, vừa vui vẻ vừa nặng nề. Sau khi nàng để họ lui xuống, lại nghênh đón mẫu thân Ninh Tố Chỉ.
Tạ Vi Ninh hơi kinh ngạc, đang định đứng dậy thì Ninh Tố Chỉ phất tay ra hiệu nàng ngồi xuống. Bà đóng cửa lại và đến bên cạnh Tạ Vi Ninh, đưa cho nàng một quyển sách không bìa.
Tạ Vi Ninh nhận lấy, nhưng Ninh Tố Chỉ lại đ è xuống không cho nàng xem: “Ninh Nhi, con và Thầm Nhi đã quyết định khi nào lập khế ước chưa?”
“… Chưa ạ, mẫu thân.” Tạ Vi Ninh nói: “Vẫn chưa thương lượng.”
Ninh Tố Chỉ điềm thản nói: “Vậy trước ngày lập khế ước con hẵng xem quyển sách này. Có điều, các con cũng nên quyết định ngày đi.”
Khuôn mặt Tạ Vi Ninh hơi nóng bừng, ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Tố Chỉ đến gần khẽ nói: “Vậy con xem thử có cần xây một tẩm điện riêng ở Tiên cung cho Đế phu của mình không?”
Tạ Vi Ninh không biết đáp lại thế nào: “Hở?”
Ninh Tố Chỉ nói: “Ta và phụ thân con đã xem rồi, bấm tay tính toán thì nơi này không tồi.”
Dứt lời, bà trải bản đồ Tiên cung ra: “Con xem kết cấu phong thuỷ nơi này tuyệt vời, cũng gần cung điện của con, đỡ mất thời gian đi đường lên triều mỗi ngày. Tuy rằng thằng bé là Ma chủ không tiện tới đây mỗi ngày, nhưng khi gặp nhau cũng nên có chỗ riêng của mình.”
Tạ Vi Ninh nuốt nước miếng, gượng gạo nói: “Mẫu thân cảm thấy tốt là được.”
Ninh Tố Chỉ vui mừng vỗ lên tay nàng nói: “Con yên tâm, dạo này ta và phụ thân con đang chuẩn bị việc này. Ta nghĩ hai con không tiện gặp nhau giữa chốn Tiên Ma, vậy chi bằng dời Tiên Vân Phù Cư xuống đất.”
Tạ Vi Ninh kinh hoàng: “Dời đi ư? Thế này không khỏi hơi rình rang…”
Ninh Tố Chỉ: “Không đâu. Tiên Vân Phù Cư vốn là một không gian khổng lồ, hiện tại con đã là Tiên Đế chưởng quản Tiên Vân Phù Cư, chuyển dời là chuyện đơn giản nhất đấy.”
Bà lại chỉ vào quyển sách nói: “Con hãy xem trước khi lập khế ước, nếu có gì không biết thì tới hỏi ta.”
Không đợi Tạ Vi Ninh nói thêm, bà đã cười rạng rỡ rời đi.
Tạ Vi Ninh cụp mắt xuống dự định mở trang đầu tiên, chỉ xem một cái rồi lập tức khép lại, luống cuống nhét vào kệ sách.
Sau đó nàng cảm thấy món đồ này không hợp đặt trong thư phòng nghiêm túc, bèn nhét vào ngực mang về tẩm điện và giấu dưới tấm nệm.
Đúng lúc Thông Lục Nghi sáng lên.
Tạ Vi Ninh nghe giọng nói của Phong Thầm truyền đến, cách một Thông Lục Nghi dường như đã khuếch đại âm sắc của hắn rất rõ ràng, khiến trái tim người nghe ngứa ngáy. Lại bởi vì quyển sách kia mà vừa nghe giọng hắn, nàng đã nóng bừng mặt.
“Ninh Nhi, ta…”
Hắn chưa nói xong, Tạ Vi Ninh đã đỏ mặt giận dữ: “Sao đột nhiên chàng lại gọi Ninh Nhi!”
Phong Thầm: “?”
Hắn thắc mắc: “Nàng không thích…”
Tạ Vi Ninh nói: “Không có, chàng ngủ đi, đừng nghĩ lung tung! Ngày mai đến phàm giới với ta, chàng còn nhớ lần trước đồng ý với Chử Vũ phải tìm thần hồn tu sĩ kia không?”
Phong Thầm: “Nhớ…”
Tạ Vi Ninh lập tức nói: “Nhớ là tốt, ngủ đi!”
Nàng ngắt Thông Lục Nghi, lập tức nhắm chặt mắt.
Phong Thầm: “?”
Ánh mắt hắn hoang mang, xụ mặt nhìn Thông Lục Nghi, sau đó mới để người ngoài phòng vào bẩm báo.
Kiếp Sát mặt ủ mày ê nói: “Chủ thượng, sính lễ mà ngài nói phải chuẩn bị… Vốn dĩ ban đầu cũng được kha khá rồi, nhưng hiện tại rất khó tìm. Bởi vì ngài cứ một hai phải bày tỏ sự xin lỗi với Đế Nữ, dỗ nàng ấy vui vẻ, làm cho bây giờ rất khó gom đủ số lượng sính lễ.”
Phong Thầm nhíu mày nói: “Tìm tiếp đi.”
Kiếp Sát: “Vậy linh thạch tiêu tốn trên đường…”
Phong Thầm lấy túi Càn Khôn từ Thần phủ quăng cho nàng ta.
Kiếp Sát mở ra xem, bên trong không chỉ có linh thạch mà còn có rất nhiều pháp bảo, đều có thể đổi thành linh thạch và gom góp linh thực yêu thú, lập tức lĩnh mệnh: “Tuân mệnh! Thuộc hạ làm ngay và luôn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.