Nhất thời, mọi người ở đây gồm cả hai vai chính đều như thể chìm vào yên lặng. Không ai dám động, cũng không ai dám phá vỡ, cũng không ai dám lên tiếng, càng không dám chớp mắt.
Cuối cùng, một trong hai vai chính - Phong Thầm u ám mặt, lưu loát kéo bàn tay đặt bên hông hắn xuống.
Vào một khắc kéo xuống kia, lòng bàn tay tiếp xúc với mu bàn tay khác, nhiệt độ cơ thể hai người đều bất giác tăng cao —— không vì điều gì khác, chỉ đơn thuần có chút xấu hổ, phản ứng sinh lý thuần túy.
Xem xét từ mấy lần phản ứng trước, thân thể của Đế nữ không chịu được trường hợp xấu hổ này, bởi vì thân thể nàng ta không giấu được.
Tạ Vi Ninh trong thân thể Ma Tôn, ánh mắt liền bất giác dừng trên gương mặt hơi phiếm hồng... của "mình".
Còn thân thể của Ma Tôn, cho dù Tạ Vi Ninh cảm thấy toàn thân lo lắng đến hoảng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, không nhìn ra nửa điểm khác thường.
Sát ý trong lòng Phong Thầm cơ hồ lên đến đỉnh, bản thân hắn hoàn toàn không có loại tâm tình lúc có lúc không này, cảm xúc trong ánh mắt như thể sự yên lặng trước cơn giông bão.
Đáng tiếc, thân thể hại người.
Chúng Ma tu thấy sau khi Đế nữ bị Ma Tôn ôm eo, gương mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nhẹ nhàng nắm lấy tay Tôn chủ bọn họ, rồi ánh mắt như muốn nói lại thôi, như có chút tức giận... ồ, hẳn là ánh mắt tức giận và xấu hổ mà nhìn Tôn chủ của bọn họ chằm chằm.
Miệng Ma tu há to.
Tạ Vi Ninh làm hành động này hoàn toàn nằm trong kế hoạch.
Dựa theo lời ước định, sau khi giúp hắn rời Tây viện, sẽ đến chỗ gần Tàng Thư Các trước tiên, đảm bảo không xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Thân thể này của Ma Tôn suy cho cùng cũng có chút lợi hại, cách từ xa đã thấy không đúng, có người âm thầm đi theo, còn có vài người âm thầm quan sát.
...Không hổ là thủ hạ của Ma Tôn, ít nhiều cũng có chút tác dụng.
Nàng chưa phân phó gì, đám người này đã tự biết phải cẩn thận nơi nào, cẩn thận người nào, nên ra tay thế nào để ngăn người lại.
Nhưng thân thể Đế nữ này mà bị bắt lấy thì toang rồi! Xong việc nàng và Ma Tôn kia dù cho dùng thân phận của ai cũng chưa thể nói rõ!
Ma Tôn không thể OOC, Đế nữ cũng không thể bị diệt ở đây!
Đầu óc nóng lên, thân thể nhanh chân giành cứu người trước một bước.
Việc này, chỉ có Ma Tôn tự hóa giải mới được.
Lúc làm ra hành động này, áy náy bất an trong lòng nàng liền dâng trào, dù thân thể hay linh hồn mà nói, đều là bản thân Ma Tôn hy sinh.
Biểu cảm giờ phút này của đám Ma tu, nếu bảo hắn nhìn, không biết trái tim có muốn nổ tung không, sợ là không ngăn nổi sự oán giận.
Tạ Vi Ninh thấy tình thế không ổn, dẫn đầu tiến lên một bước, nghiêng người che Phong Thầm ở phía sau, ánh mắt như mũi tên khóa chặt người bọn họ, toàn thân tỏa ra sự lạnh lẽo.
Tình cảnh này khiến chúng Ma tu nhanh chóng nuốt lại lời muốn nói, lập tức cúi đầu nhìn xuống mặt đất, không dám nhìn thẳng nữa.
Trái lại, cũng không phải ngoài ý muốn.
Đế nữ kia tư dung tuyệt đại, lúc trước sự lãnh khốc cao cao tại thượng này đã khiến một đám người gần như phớt lờ dung mạo của nàng. Lúc này lộ ra điệu bộ hờn dỗi như vậy, gò má ửng hồng càng nổi bật màu da tuyết trắng của nàng, rất khó khiến người khác rời mắt.
Tôn chủ bọn họ che Đế nữ ở phía sau, vậy cũng hết sức bình thường.
Hiểu rồi lại hiểu. Vừa nghĩ đến người làm ra hành động này là Ma Tôn bọn họ, trong đầu chúng Ma tu rốt cuộc vẫn bị tiếng vù vù hỗn loạn chiếm cứ.
"Lui ra hết đi." Ma Tôn mở miệng.
Chúng Ma tu hành lễ, khi đang định lui xuống mới chợt nhớ ra, do dự nói: "Tôn chủ, lúc trước thuộc hạ thiết lập trận pháp xung quanh, nhắc nhở phụ cận có người ngoài tới gần, phát hiện hành tung của Đế nữ rất..." hai chữ 'quỷ quyệt' bị hắn áp xuống: "Rất tốc độ, mới vô thức ra tay ngăn nàng ta lại."
Tạ Vi Ninh thoáng nhìn sắc mặt Phong Thầm, nhanh chóng trầm mặt nói: "Hôm qua bản tôn đã hẹn gặp mặt Đế nữ ở chỗ này."
Chúng Ma tu đờ người.
Tạ Vi Ninh: "Lui ra! Còn cần bản tôn nói lần thứ hai sao?!"
Chúng Ma tu lập tức rút lui.
Lúc này Tạ Vi Ninh mới cúi đầu lúng túng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Phong Thầm cười một tiếng, gằn từng chữ nói: "Cực kỳ khỏe mạnh."
Tạ Vi Ninh: "..."
Đừng như thế. Cười làm người sợ đó.
Cũng may, người trước mặt dường như không quá lăn tăn chuyện này, mau chóng ra quyết sách mới về việc canh phòng nghiêm ngặt ngoài Tàng Thư Các, như thể vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì —— nếu như không phải hắn cứ mãi xám mặt.
Tạ Vi Ninh thấy đối phương không nhắc tới, cũng tự nhiên làm như không có chuyện gì.
Hôm nay canh giữ ở Tàng Thư Các nghiêm ngặt hơn nhiều lần so với trước đây, cách đơn giản không thể thực hiện được, vì vậy bọn họ không thể không đổi cách nghĩ mới.
Tạ Vi Ninh hỏi: "Ma Tôn không thể để thủ vệ xung quanh rời đi sao?"
Phong Thầm cười nhạo một tiếng, không còn khắc chế, lập tức khí thế quanh người biến đổi, dùng ánh mắt "Ta tác thành cho ngươi chết" nhìn nàng.
Tạ Vi Ninh: "...Biết rồi."
Nếu để người ngoài Tàng Thư Các rút lui, sợ là hình tượng của tên này sẽ hoàn toàn sụp đổ, đến lúc đó không chỉ Tả Hữu hộ pháp, ba trưởng lão và Ma quân lĩnh quân khác đều sẽ tới, phỏng chừng còn lo lắng Ma Tôn bọn họ bị người khác đoạt xác. Xử lý chuyện đó phiền phức hơn hiện tại nhiều.
Tạ Vi Ninh thở dài trong lòng, làm Ma Tôn cũng thật khó.
Kế hoạch có biến, hai người chỉ có thể đến một nơi thưa người trong Ma cung trước, tạm thời có vài cảnh sắc núi đá kỳ dị và hồ nước, cùng một khu vườn khá rộng, làm ra vẻ hôm nay Ma Tôn Đế nữ sẽ hẹn hò ở đây, còn gọi cả bọn Phù Ngạn tới.
Đến cùng Đế nữ chỉ gọi người thân cận hầu hạ, sau đó lại nói Ma tu ngoài vườn lánh đi.
Kẻ còn lại, chính là mượn người khác cho rằng lúc Đế nữ ở trong vườn, Ma Tôn rời khỏi đến Tàng Thư Các một lát, nói mọi người cẩn thận trông coi. Từ giờ phút này không cho phép bất kỳ người nào đi vào Tàng Thư Các, ngay cả trưởng lão cũng không được.
Đương nhiên thủ vệ tuân theo.
Phong Thầm lại mượn cơ hội này, tới gần Tàng Thư Các từ phía sau, thông qua cấm chế đi vào.
Nơi cấm chế, chỉ có Ma Tôn, trưởng lão và Tả Hữu hộ pháp trong Vô Niệm Thành biết nên thông qua như thế nào, trước kia ngăn không ít kẻ xấu muốn lẻn vào. Lúc này chẳng ai ngờ được, cấm chế lại không phòng được một "người ngoài".
Mọi chuyện tựa hồ cuối cùng cũng có thể khiến người ta thả lỏng một chút.
Một lúc sau, Tạ Vi Ninh cho lui đám người Phù Ngạn, rồi ở trong vườn tĩnh lặng chờ thông tin.
Chỉ là nàng không hiểu lắm, vì sao sau khi mình kêu đám người Hộ Thiên Vệ rời đi, nói nàng và "Đế nữ" muốn ở đây tĩnh tọa một lát, đám người này nhìn nàng với ánh mắt đầy phức tạp.
Đương nhiên nàng cũng nhìn ra sự xa lánh của người Tiên giới đối với Ma Tôn, cảnh giác và căm ghét nhàn nhạt giấu kín, dù cho Ma Tôn thân thiện với Đế nữ thế nào, thì cuộc đối đầu lâu dài trước đó, cũng không phải một hai ngày là tiêu trừ.
Nhưng bọn họ vô cớ để lộ sự thương hại lại là thế nào nhỉ?
Không chờ nàng nghĩ kỹ, trong vườn nghênh đón những vị khách mới.
Có lẽ do hành động hôm nay của Ma Tôn, khiến người luôn yên lặng quan sát cuối cùng không thể ngồi yên được nữa.
Một lần tới, tới tận ba người.
Ba trưởng lão trông đều bảo dưỡng không tồi, tuổi đã mấy trăm bề ngoài vẫn như trung niên, chỉ hơi có nếp nhăn mà thôi.
Sở thích ăn mặc mỗi người khác nhau, Đại trưởng lão Đoạn Tùng để một chòm râu đen, lúc trước nàng gặp qua.
Hai vị còn lại, một người có khuôn mặt thoạt nhìn hơi hiền lành, khí chất hoàn toàn không phù hợp với Ma giới, lại khiến nàng nghĩ tới người Tiên giới.
Một người khác, tuy gương mặt vẫn trung niên, lại có một mái tóc dài bạc trắng, lông mày cũng trắng, thoạt nhìn rất cá tính.
Với hai người này, Tạ Vi Ninh thấy tên cũng không khớp với mặt.
Đại trưởng lão đứng ở bên trái, thần sắc nghiêm túc, khóe miệng kéo căng, có vẻ như không muốn nói nhiều.
"Đế nữ kia đâu?"
Một người trong đó nhìn quanh khắp nơi, nhăn mặt hỏi: "Không phải nói hai người các ngươi tĩnh tọa.... ở trong vườn sao."
Tạ Vi Ninh siết chặt ngón tay, bình ổn nói: "Đế nữ về trước rồi."
Cũng không nói nguyên nhân về trước, như thế trái lại, ba người không nghi ngờ gì nữa.
Một lát sau, người trung niên hiền lành kia mở miệng trước: "Ngươi đấy!"
Không khó nhìn ra sự thân cận từ ngữ khí trong giọng nói.
Ông thở dài nặng nề, cau mày nói: "Hai ngày nay trong ngoài thành đều lan truyền mấy lời đồn, đến tột cùng ngươi và Đế nữ kia là thế nào?"
Nói rồi liền giả vờ tức giận: "Ngươi sẽ không thật sự như bên ngoài nói đấy chứ, nhất kiến chung tình với Đế nữ, si tình đến nỗi không biết mình đang ở đâu sao?! Tôn chủ, đại nghiệp không thể hủy trong chốc lát! Hai ngày nay ngươi thậm chí cũng không triệu kiến bọn ta!"
Tạ Vi Ninh trầm mặc không nói.
Thấy nàng như vậy, vị đầu bạc bên phải 'này này' hai tiếng, hòa giải nói: "Ngươi đừng thấy Lôi thúc của ngươi nói như vậy, cũng do lão ta sốt ruột thôi. Chủ yếu là sau khi ngươi gặp Tử Lôi xảy ra không ít chuyện, khiến bọn ta khó lòng trấn định."
"Trước lúc giao chiến với Đế nữ, sự vụ trong thành ngươi đều giao cho ba chúng ta xử lý. Sau đó ngươi bị thương trở về, bọn ta vẫn luôn quản lý thay, hiện giờ ngươi đã bình phục, lại không nhắc đến việc này, dường như vứt sau đầu trận chiến với Đế nữ, ngươi bảo bọn ta sao không lo lắng cho được?"
Lôi thúc?
Tạ Vi Ninh hiểu rồi. Người nói chuyện trước đó hẳn là Tam trưởng lão Chử Lôi, hiện tại nói chuyện hẳn chính là Nhị trưởng lão Hà Xi.
Nàng không kịp phản ứng lại ngay, Tam trưởng lão thấy thế càng hỏi tiếp: "Đến tột cùng ngươi và Đế nữ kia là thế nào?!"
"..."
Tạ Vi Ninh nghĩ một lúc.
Nghĩ phải theo lời của hai vị trưởng lão.
Lại nghĩ đến hình tượng Ma Tôn.
Giờ phút này chỉ có thể dựa vào phản ứng của một mình nàng, không thể để bọn họ phát hiện không ổn.
"Không có gì."
Nàng dửng dưng lạnh lùng nói: "Diễn kịch mà thôi."