Xuyên Sách: Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 32: Ảo cảnh




Sau khi Tạ Vi Ninh kiểm tra xong linh thực và yêu thú ở Dục Linh tràng, dự định về Ma cung trước.
Không phải hiện tại nàng không muốn thay đổi, mà là sau khi nàng đến mới phát hiện, ngoại trừ đàn con mới sinh, phần lớn yêu thú còn lại đều tương đối gầy gò hoặc ít nhiều đều bị bệnh, riêng vài con trông có vẻ thoi thóp sắp chết.
Ban đầu nàng cho rằng phương thức nuôi dưỡng của người túc trực ở đây có vấn đề, nhưng sau khi tìm hiểu lại phát hiện không phải như vậy.
Đại đa số người tới Dục Linh tràng là Ma tu có tu vi tương đối thấp, Ma tu cấp cao sẽ không muốn tới nơi này, bọn họ đến nơi khác đánh nhau cũng không thích hợp nên hạ quyết tâm tới Dục Linh tràng để học hỏi Nhị trưởng lão.
Bất kể một ngày ba bữa hay quét dọn định kỳ hoặc chải lông cắt móng, đều dựa theo cách chính xác nhất mà Nhị trưởng lão lựa chọn qua trải nghiệm bên ngoài.
Tuy nhiên, những linh thực thường ngày cần cho yêu thú ăn là một khoản chi tiêu lớn, nhưng linh thực mà bọn họ gieo trồng trông nghèo dinh dưỡng hơn bên ngoài, lại còn nhỏ bé, phần rễ biến thành màu đen, sau khi cắt phần rễ thoạt nhìn có chút vấn đề và cho yêu thú ăn, bọn chúng đều bị chán ăn, nôn mửa... ít nhiều đều có chút vấn đề.
Bọn họ hết cách, chỉ có thể vừa báo cáo lên vừa kêu người đi chọn mua linh thực ngoài giới, còn lấy linh đan luyện chế từ phòng luyện đan ra cho yêu thú ăn. Chỉ là cứ như thế, khoản chi sẽ cực lớn, linh đan còn đắt hơn linh thực bình thường, muốn luyện chế cũng tốn nguyên liệu và thời gian. Mà nếu cứ đi mua mà không tự nuôi trồng linh thực, chi phí trong đó sẽ chồng chất thêm.
Còn về yêu thú ở Ma giới, dưới cấp Ma tướng thì hoàn toàn không thể chạm vào, nếu ăn phải, nhẹ thì phát điên vài ngày, nặng thì nổ banh xác mà chết. Cấp Ma tướng trở lên cũng cố gắng không chạm vào, tránh việc lỡ như ảnh hưởng tới cảnh giới, tăng khả năng mất kiểm soát.
Có thể thấy trong cơ thể đàn yêu thú có thể sống sót ở Ma giới đã thay đổi theo môi trường.
Đều nói nuôi người trong một thành rất khó, nếu có thể giao kỹ thuật tự cung tự cấp cho thành dân, tất nhiên cũng không khó sinh sống, nhưng đến cả bản thân bọn họ còn chưa làm được, cũng không thể giao cho người khác.
Chỉ có thể dựa vào việc đi mua linh thực, giảm bớt số lượng yêu thú, trong nhà các thành dân mỗi ngày đều phải cử một người theo đội ngũ Ma quân Vô Niệm Thành ra ngoài, góp công sức mới được chia chút đồ ăn, còn lại cũng có thể lựa chọn đi theo một đội khác lên ngọn núi gần đó chặt Hắc Tẫn Chu, xong việc sẽ được chia đồ ăn.
Nếu thật sự khó khăn tới cực điểm, không có một người nào, mỗi ngày sẽ được phân phát chút cháo, có thể để người của mỗi nhà mỗi hộ ít nhất có thể có hai bữa một ngày.
Nếu là thế này, xem ra có thể vẫn ổn, tốt xấu cũng có thể sinh sống, chỉ là hơi thảm chút mà thôi.
Mãi đến lúc bọn họ phát hiện, nuôi yêu thú dựa vào linh thực mua ở ngoại giới, ban đầu những yêu thú này vẫn khá ổn, qua thời gian dài, một tháng hoặc hai tháng, dài nhất cũng chưa đến ba tháng đều sẽ dần chết đi.
Cứ như vậy, cũng chỉ có nguyên nhân đến từ Ma giới, có thể do trong không khí nơi đây luôn có ma khí tồn tại, cũng có thể là nguyên nhân khác, tóm lại chính là không thể phát triển được.
Còn về linh thực, nếu mới mua về từ bên ngoài, cho dù cất trong hộp ngọc có linh khí chuyên giữ linh thực tạm thời, sau khi hết linh khí cũng sẽ héo đi. Nhưng ở phàm giới bên dưới linh khí thưa thớt, linh thực lại có thể sinh trưởng được, Yêu giới cũng có, ngoại giới cũng đều có, ngay cả Minh giới cũng có các loại hoa yêu "đặc sản" Ngục Đoạt, nhiều nhất là linh thực hệ độc, không cẩn thận là có thể bị độc toi nửa cái mạng.
Còn Ma giới, trăm năm qua chỉ nở Hắc Tẫn Chu, là cái tên được gọi chung, bao gồm các loại hắc hoa hắc thụ hắc thảo, người không ăn được yêu thú cũng không ăn được, chuyên cung cấp cho Ma vật.
Nói tóm lại, nguyên nhân không phải do không có linh khí thì linh thực không sống được, sau khi những linh thực được trồng vẫn có thể sống sót, tới lúc trưởng thành lại không giống ngoại giới, nhỏ hơn một chút, rễ cũng hóa đen, yêu thú không ăn được, trừ phi thật sự không còn đồ ăn mới miễn cưỡng nhai mấy miếng.
Thành trì còn lại ở ngoài Vô Niệm Thành cũng như thế, nên Đại trưởng lão mới nói, thành dân trong Vô Niệm Thành đều rất cảm kích.
Đơn giản là vì những người có tu vi thấp ở thành trì khác, tuyệt đối không được quan tâm như vậy, có vài kẻ còn không được vào thành, chỉ có một chữ "THẢM".
Nhưng hiện giờ Vô Niệm Thành bọn họ cũng không thể thu nhận được nhiều người như vậy, thế nên ngoại trừ Ma tu cấp Ma quân được gia nhập, thành dân cũng coi như là đủ quân số rồi.
Tạ Vi Ninh lại tìm người của Dục Linh tràng để hỏi, các Ma Tôn khác cũng sống túng thiếu như vậy sao?
Ma tu kia nói: "Cũng không đến nỗi thế, một là trong thành bọn họ ít người cấp thấp, hai là những thành đó đều thành lập sớm hơn Vô Niệm Thành đến trăm năm. Lúc trước cũng không trải qua cảnh tượng khủng bố như hiện tại, vốn rất nhiều tồn kho, ước tính dư cũng không ít."
Hắn còn an ủi: "Tôn chủ, người không cần lo lắng. Hiện giờ Vô Niệm Thành cũng không tệ. Cùng lắm thì qua một thời gian nữa, chờ qua được thí luyện Định Ma Bia kia, dù thế nào chúng ta cũng sẽ khai chiến với thành khác, đến lúc đó nhất định sẽ gom được không ít đồ."
Tạ Vi Ninh thầm nói, giải quyết được gốc rễ mới là tốt nhất.
Nàng hỏi bóng hỏi gió một chút mới biết, thì ra người không được phép vào thành chỉ có thể tự nghĩ cách xây nhà sinh sống ở bên ngoài, những người đó cũng có một nơi tụ tập, được gọi là Tu La cốc, tuy bọn họ có tu vi thấp, nhưng khi có nhiều người, có thể nghĩ cách tích trữ đồ ăn. Có lẽ bởi vì tất cả đều cố gắng đếm từng ngày sống sót, cũng vì đến cảnh giới Tu La mới có khả năng được nhận vào thành, nên đã lấy cái tên này.
Những người này cũng sẽ không ra khỏi Ma giới một mình, theo lý mà nói thì ngoại giới hẳn sẽ dễ sống hơn Ma giới một chút, nhưng có lẽ vì tu vi bọn họ thấp còn là ma, sau khi ra ngoài trái lại thường bị ức hiếp, bị áp bức quá nhiều, không tiện làm việc. Suy cho cùng những người này sinh ra cũng là ma, dù đánh không lại cũng sẽ máu điên lên não muốn đánh trả, dẫn đến lưỡng bại câu thương.
Những cửa hàng trong thành cũng ít thu nhận bọn họ, mà nhận nhiều ở các thành bị tổn hại nghiêm trọng, cảm thấy không cần đến kẻ tu vi thấp như bọn họ.
Dần dà, nếu người Tu La cốc muốn đến ngoại giới tìm cơ duyên hoặc thức ăn, mỗi tháng đều ước định thời gian, một lượng lớn người ra ngoài một thời gian sẽ trở về, có thể sẽ bị giảm bớt vài người.
Nhưng Ma giới cũng có một vật mà ngoại giới không có, chính là Hắc Thạch dư thừa ở nơi này của bọn họ, chính là loại đá đen thui tự nhiên mọc ra, bề mặt trơn bóng, nhìn kỹ bên trong cũng có hoa văn và đường vân sáng tối di chuyển, những hoa văn và đường vẫn cũng là dấu hiệu để phân biệt phẩm cấp của chúng.
Có Ma tu lấy ra thử, là nguyên liệu cực tốt để luyện khí, đưa nó vào thì lực sát thương sẽ tăng lên không ít.
Cho nên hiện tại đại đa số Ma giới đều dựa vào luyện đan, dù sao một lò có thể luyện ra mấy viên đan dược, khí cụ hoặc trực tiếp bán Hắc Thạch ra ngoại giới để duy trì thu chi.
Tạ Vi Ninh mệt muốn hói cả đầu, cảm thấy trước mặt nàng là một con đường dài đằng đẵng.
Nhưng linh hồn nàng đến từ thời hiện đại của đời trước, nàng tuyệt đối không cho phép bỏ qua, cần phải giải quyết vấn đề từ gốc rễ!
Không có cách sản xuất lương thực, ngay cả sức lao động cũng không dùng được, không có sản xuất lấy đâu ra kinh tế, không có kinh tế thì lấy đâu ra xây dựng! Không được không được!
Tạ Vi Ninh nghĩ nát cả óc, thật sự nàng đã nghĩ ra được một giải pháp.
Có lẽ những người ở thượng giới đều quen ăn linh thực và linh thảo, chưa từng đột phá nghĩ tới thứ khác.
Nàng không như vậy, nàng sinh ra đã ăn những thứ bình thường.
Tạ Vi Ninh ngẫm lại liền có chút kích động xoa tay, nhưng để làm được phải cử người đến hạ giới chọn thức ăn và hạt giống, Ma Tôn là nàng cũng phải tự mình đi.
Nhưng bên trong Ma giới hiện tại hao tổn rất rõ ràng, sóng ngầm giữa các thành rất mãnh liệt, tranh đấu không ít, nếu đến phàm giới, chỉ sợ trở về chẳng còn cái thành nào nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là dời việc này sau thí luyện Định Ma Bia, cũng may nàng bấm tay tính toán thời gian cũng đã sắp tới rồi.
Vì thế, buổi tối nàng tận tâm tận lực tiến vào Thần phủ tu luyện, cần phải chuẩn bị cho thí luyện Định Ma Bia, dù chỉ một chút cũng là nàng đã tận lực rồi.

Đêm này, Tạ Vi Ninh tu luyện lại cảm thấy không đúng.
Một cảm giác khó tả dâng lên, nàng thu tay lại đứng lên trong Thần phủ, nhìn quanh bốn phía.
Hôm nay nàng ở viện tử trung tâm của Thần phủ, thứ tu luyện cũng chính là nội dung trong ngọc giản ở nhà gỗ.
Từ sau lần người nhỏ trong Thần phủ ném cuốn bí pháp cho nàng liền biến mất, dáng vẻ không muốn ra ngoài gặp nàng, lúc này cũng không thấy bóng dáng đâu.
Sương máu xung quanh không biết nổi lên tự bao giờ, trở nên càng dày đặc hơn, tầm nhìn trong vòng một trượng khó mà thấy rõ, bất giác khiến đáy lòng không thoải mái.
Tạ Vi Ninh đi mấy bước, lại vào trong viện và dựa vào cái cây khô đánh giá bốn phía, phía sau lưng có thứ dựa vào có thể làm nàng an tâm một chút.
Dần dần, những sương máu kia lại tiêu tán, tựa như bình thường.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, đến chỗ ghế đá, vừa ngồi xuống chợt cảm thấy gió mạnh đập vào tai, quay đầu lại liền thấy Phong Hành tiên quân cầm kiếm, tốc độ cực nhanh, đến cả thời gian phản ứng cũng không có, một kiếm đâm vào yết hầu của nàng!
Tạ Vi Ninh trợn to mắt nhìn chằm chằm vào hắn, trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng "Hơ hơ", muốn kêu cứu lại không ra tiếng, một tay che cổ, một tay muốn nắm lấy ống tay áo của đối phương, chơi vơi không túm lại được. Nàng lại liều mạng với lấy, nhưng bị đối phương dùng kiếm đẩy ra, rạch một đường sâu lên cánh tay nàng.
"Chỉ vì ý niệm hoang đường của ngươi, mười vạn người đều đã mất mạng."
Hắn nhìn xuống nàng, lạnh nhạt nói: "Người Tiên giới cũng vì ngươi mà gặp họa, người vô tội lại bị Ma giới giết chóc, vô số oan hồn ở đằng sau ngươi. Ngươi còn có thể sống tiếp được sao?"
Cái... gì...
Trong mắt Tạ Vi Ninh mờ mịt. Nhưng nội tâm nàng lại có một âm thanh đang kêu gào, hắn nói không sai, ngươi đáng chết!
"Đi chết đi ——!"
"Trả mạng lại cho ta!!! Dựa vào đâu mà ngươi có thể sống!"
Trong chớp mắt, vô số oan hồn hiện thân với hốc mắt trống rỗng, hư ảnh đen ngòm, giương nanh múa vuốt, bọn họ quây quần quanh người nàng, từng vòng chồng chất lên cao tới mấy trượng, phát ra tiếng kêu to, gào rống và tiếng cười u ám quỷ dị. Trong khoảnh khắc xé nát áo ngoài của nàng, lóc từng thớ thịt trên người nàng đến lúc lộ ra cả xương trắng, lại để nàng trơ mắt nhìn bọn họ bẻ gãy, nhưng vẫn không để nàng chết.
Nàng nằm trên mặt đất, không có sức nhấc lên, mỗi một chỗ đau đớn trên thân thể đều khiến nàng không chịu nổi, kêu gào tê tâm liệt phế.
Bọn họ bắt nàng nhìn bọn họ ăn xương thịt, uống máu của nàng, ăn xong thân thể vẫn chưa đủ, khi linh hồn nàng bay ra lại đỏ mắt xông tới xé nát thần hồn.
Tạ Vi Ninh không chịu nổi nữa, nàng kêu to muốn thoát khỏi bọn họ, nước mắt trào ra không thể ngăn được, tới cuối cùng không còn sức lực, chậm rãi tê liệt gục xuống đất, cảm nhận cơn đau tột cùng.
Rồi sau đó, có người nâng mặt nàng lên, âm thanh trong trẻo lại không đành lòng: "Nàng ta tốt xấu gì cũng là Đế nữ, dù làm sai chuyện gì, nàng ta cũng đã chịu khổ rồi, tội không đến mức chết."
Người khác nói: "...Nhược Vụ nói không sai. Vậy thì nhốt vào địa lao đi."
Tạ Vi Ninh thở thoi thóp, mở mắt liền thấy vạn người sùng bái hướng về một nơi xa, có một người đang bước từng bước lên thang trời đến vân đài cao nhất, hưởng sự bái lạy từ vạn người. Ánh mắt nàng mơ hồ, không thấy rõ mặt người nọ, chỉ biết là một nữ tử, nàng được phủ thêm áo choàng hoa lệ và đội tiên quan, hơi mỉm cười, Phong Hành tiên quân bên cạnh đỡ tay nàng và cùng hưởng vạn người hành lễ.
Còn mình lại ở trong cũi tù, bị người từng bước một kéo đi càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, không thấy được năm ngón tay, ngẩng đầu không thấy mặt trời, ngày qua ngày bị còng tay trên vách tường đá vụn, làm bạn với trùng xà độc vật, vừa cười vừa khóc đến phát điên.
Một bóng người to bằng bàn tay vọt vào, một kiếm chém toạc cảnh vật, nháy mắt biến mất.
Ánh mắt Tạ Vi Ninh hoảng hốt, ngay sau đó thấy có người giật lấy điện thoại ấn phím trong tay nàng, khảy vật trang trí đang treo, cười hì hì nói: "Tạ Vi Ninh, cậu dùng loại điện thoại này à? Thời đại nào rồi còn có người dùng loại này chứ? Thứ đồ chơi này của cậu có thể lên mạng không, màn hình nhỏ chẳng thấy gì, thường ngày làm sao cậu liên lạc được với bạn bè trong lớp thế?"
Bên cạnh còn có người nói: "Lần trước thấy người nhà cậu mở bình ắc quy, dựng mui xe chở người, không phải mẹ cậu chạy xe điện đấy chứ ha ha ha ha ha."
Những người này rõ ràng đang cười nhạo, Tạ Vi Ninh lại có một cảm giác kỳ quái: mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát của nàng, tâm tư nàng vừa động liền bò dậy từ trên mặt đất, giật lại điện thoại phím bấm, lớn tiếng nói: "Tôi dùng điện thoại này liên quan gì đến rắm nhà cậu! Nói như trên đường không ai dùng nó vậy, cậu có giỏi thì ra ngoài nói với mọi người trên đường đấy? Cậu dám không? Tôi rất sợ cậu bị đánh chết còn phải báo cảnh sát phiền phức. Wow màn hình lớn của cậu thật ghê gớm, dù sao cũng không phải xài tiền của cậu, không biết cậu lấy đâu ra tự tin mà cứ lải nha lải nhải! Có phải cậu ghen ghét thành tích của tôi tốt hơn cậu hay không?"
Sau đó nàng nghe thấy người bàn trước cả giận nói: "Cậu điên à, mẹ tôi chạy xe điện cũng có mui xe!"
Người nói chuyện trước đó lập tức ngượng ngùng nói: "Không phải nói cậu, nhà cậu có tiền như vậy sao cũng như thế chứ? Giả à."
Nàng và bạn bàn trước đồng thời rống giận: "Dùng để che mưa không được à!"
Tạ Vi Ninh cười rộ lên, lại cảm thấy kỳ quái.
Nàng mơ hồ cảm thấy cảnh này lẽ ra đã từ rất lâu rồi, sao bây giờ lại gặp phải.
Mọi thứ trong tầm mắt đều rất bình thường.
Nhưng dần dần trong đầu sinh ra một vài hình ảnh cổ đại đan xen lẫn nhau. Bỗng nhiên, dường như thần trí nàng lập tức thanh tỉnh, thấy màn sương máu trong Thần phủ lại đột nhiên biến thành hình ảnh thời hiện đại.
Lần này Tạ Vi Ninh nhờ có cảnh vừa rồi, tâm trí kiên định không ít, trong nháy mắt lại thấy người nhỏ cầm kiếm đầy sát khí chém xuống, cảnh tượng trước mắt liền biến thành vụn kính rơi xuống đầy đất rồi biến mất.
Sau khi tất cả ký ức của nàng trở về, những gì trải qua lúc trước cũng tràn vào đầu nàng, từng cơn một đâm vào đau nhói, sắc mặt trắng bệch, không thở nổi.
Chốc lại che cổ, chốc lại sờ cánh tay mình, sờ thân thể có còn đó hay không, cảm giác chân thật đó dường như vẫn còn quanh quẩn trong tim.
Tạ Vi Ninh vòng tay lại, run rẩy ngẩng đầu lên muốn cảm tạ người nhỏ kia, lại thấy vẻ mặt đối phương nhìn nàng còn sững sờ hơn cả nàng, hình như có cảm giác không thể tin nổi.
"...?" Tạ Vi Ninh thấy người nhỏ đến gần nàng, trừng mắt tìm kiếm dấu vết của các mảnh nhỏ kia trên mặt đất, cảm giác như không tin chính hắn đã chém ra.
Nàng có vẻ cảm thấy được, do dự nói: "Những... ảo cảnh đó, một nửa không phải do ta trải qua, hẳn là câu chuyện hư cấu... trong lòng ta, nếu không cũng sẽ không thấy rõ gương mặt của Giang Nhược Vụ. Còn nửa kia, đối với ta chỉ là việc nhỏ, cũng không biết vì sao lại tái hiện. Từ nhỏ đến lớn ta đều gặp được người giúp đỡ, những lời bậy bạ đó thường bị ta tức giận đáp trả, sau đó trưởng thành hơn thì bên cạnh cũng không còn những kẻ ấu trĩ nữa."
Nàng nói xong, người nhỏ nhìn nàng trông có vẻ khó hiểu, như căn bản không biết nàng đang nói điều gì.
Tạ Vi Ninh vịn bàn đá đứng lên, vẫn cảm thấy hơi yếu đi, nhưng tốt xấu vẫn hồi phục chút sức lực, thấy thế bèn hỏi: "Chẳng lẽ... căn bản ngươi không biết vừa rồi ta đã gặp phải chuyện gì sao?"
Người nhỏ cau mày, khuôn mặt không vui, nghiêm túc gật đầu.
Tạ Vi Ninh: "...Vậy sao ngươi lại biết phải chém ảo cảnh, còn biết phải cứu ta."
Người nhỏ lộ vẻ chế nhạo, không hề có tiếng cười nhưng sự châm chọc trên mặt đó quả thực giống Phong Thầm đến mười phần.
"......"
Tạ Vi Ninh hừ hừ nói: "Ban nãy sau khi ngươi chém xuống còn khiếp sợ như vậy, chẳng lẽ trước kia ngươi chưa từng chém toạc thứ gì sao?"
Người nhỏ tức khắc thu liễm biểu tình, lạnh lùng nhìn nàng một cái, không thèm quan tâm nữa, khoanh tay rời đi.
Tạ Vi Ninh thầm nói: "Thật không hổ là mệnh hồn của Phong Thầm."
Giống nhau như đúc.
Nhưng trải qua lần này, trái lại khiến nàng biết được rốt cuộc câu hỏi trước đó của Phong Thầm là thế nào.
Hóa ra gần tới ngày mười lăm đều phải gặp những chuyện này sao, nếu tới ngày đó rồi sẽ thế nào đây?
Tạ Vi Ninh rùng mình một cái.
Nàng từng chết hai lần điên một lần ở nơi này, tuy rằng ngắn ngủi nhưng trong khoảng thời gian ngắn kia tất cả xúc cảm đều chân thật đến đáng sợ, khắc cốt ghi tâm.
Tạ Vi Ninh bình tĩnh lại và suy nghĩ, mới nhớ ra.
Không biết lúc đầu Phong Thầm đã thấy gì, trong lòng lại có chấp niệm... đến độ nào? Mới khiến mệnh hồn kia thuần thục chém toạc ảo cảnh ra như thế, còn chém không đứt.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu nàng trải qua cảnh tượng ba lần, lại thêm vài cảnh tương tự nữa, chỉ sợ cũng khó mà tỉnh lại, nhưng ảo cảnh kia còn tới cả hiện đại, đây không phải tự lộ ra sơ hở sao? Nàng cũng sẽ không khổ đến vậy chứ!
Có điều mệnh hồn kia dường như đã chém trước lúc ảo cảnh thứ ba xuất hiện.
Xem ra, hẳn là những ký ức đó chỉ là sự tưởng tượng sau khi nàng đọc truyện, không phải chân thật trải qua mới dễ dàng bị đánh vỡ như vậy.
Tạ Vi Ninh nhất thời may mắn, nhưng lại có chút ám ảnh với Thần phủ này, lập tức lui ra ngoài.
Lần lui này, ra tới cửa viện, thuộc hạ tới báo mới kinh ngạc phát hiện mình thế mà đã ở bên trong hai ngày rồi!
"... Ngươi mới vừa nói gì?" Nàng hồi thần lại hỏi.
Ma tu nói: "Tôn chủ! Đế nữ lại tới nữa! Hiện giờ đang ở ngoài Vô Niệm Thành, Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp thấy người mở trận pháp trong phòng, biết không được quấy rầy nên đến cổng thành bảo Đế nữ chờ đợi trước."
"Hắn tới nhanh như vậy sao!"
Tạ Vi Ninh cả kinh, vội vàng đứng dậy bay vọt lên tường thành, đẩy nhanh tốc độ hướng về cổng thành.
Ma tu kia đứng tại chỗ nhìn bóng lưng rời đi của Ma Tôn bọn họ, cảm thán sâu sắc.
Xem ra Tôn chủ đối với Đế nữ cũng không phải vô tình.
Nhưng bọn họ vẫn phải tấn công Tiên giới, giữa hai người này... làm sao mới tốt đây!

Tạ Vi Ninh tới cổng thành, nhìn thoáng qua liền thấy Phong Thầm đang bị chặn bên ngoài, hiện giờ hắn mang gương mặt mình, trước đó lại vừa trải qua một cảnh tượng đáng sợ khiến nàng đột nhiên cảm thấy thật thân thiết.
Nhìn thấy người thân rồi!
Người Vô Niệm Thành gặp lại Đế nữ, còn thấy nàng chỉ mang theo một thị nữ tới, nên đều tò mò kéo nhau tụ tập đến xem.
Kết quả liền thấy Ma Tôn bọn họ biểu tình xúc động, vừa thấy Đế nữ thì khí thế quanh người dường như dịu đi, sau đó bước nhanh tiến lên, lập tức ôm lấy Đế nữ... Ể?!
Ôm lấy??!!!
Mọi người chấn kinh, há hốc mồm.
Phong Thầm còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy một hư ảnh tiến lên ôm chặt lấy hắn, rơi vào vòng ôm của đối phương, sự ấm áp truyền đến khiến cả người hắn chấn động, hơi thở nóng hổi của đối phương phả bên tai, toàn thân cứng đờ.
Tạ Vi Ninh vui sướng lại cảm động, không dám để người khác nghe thấy, kề bên tai hắn nói nhỏ: "Ta vừa nghĩ đến ngươi, ngươi liền tới rồi!"
Phong Thầm có thể cảm nhận được sự rung động của lồng ngực đối phương, đến từ tiếng đập của trái tim nàng.
Cũng không biết là lời nói kia hay là âm thanh rung động, làm hắn có chút không phản ứng được, mọi suy nghĩ trong đầu đều hóa hư không.
"Ngươi..."
Hắn vừa lên tiếng, Tạ Vi Ninh lại sốt sắng đè nén giọng nói: "Giọng của ngươi sao vẫn chưa ổn thế? Thân thể thế nào, rốt cuộc là bệnh gì mà khiến người như ngươi cũng bị kéo dài lâu như vậy."
"......"
Phong Thầm nhíu chặt mày, trầm giọng nói: "Ngươi không cảm thấy, giữa hai chúng ta còn có một thứ ngăn trở sao?"
Hình như có hơi cấn cấn.
Tạ Vi Ninh cúi đầu liền thấy hắn vẫn đang cầm chén trà trong tay, chưa kịp đặt xuống.
Nàng nhanh chóng buông ra, ngại ngùng nói: "Quấy rầy ngươi uống trà rồi."
Phong Thầm lạnh lùng hừ một tiếng.
Hắn đặt chén trà lên bàn bên cạnh, giương mắt liền thấy con ngươi của Tạ Vi Ninh hiện ra màu đỏ sẫm, nét mặt chợt biến đổi.
Hai người còn chưa kịp nói một câu, liền nghe Kiếp Sát yếu ớt nói từ phía sau: "Tôn chủ, Đế nữ, mời hai người... quay đầu lại nhìn một chút. À không, mời Đế nữ quay đầu lại, Tôn chủ ngẩng đầu hướng sang trái."
Hai người đều khó hiểu, quay đầu nhìn lại theo lời đối phương.
Chỉ thấy một đội ngũ xếp hàng dài cách đó không xa không biết từ khi nào, trong tay mỗi người đều cầm hộp buộc bằng dải lụa.
Tạ Vi Ninh không nhìn kỹ, chỉ thấy phía trước nhiều hộp gỗ như vậy, không thấy phía sau còn có thêm hộp ngọc rương ngọc, hơn nữa trước đó đã trải qua những chuyện kia, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, quá mệt mỏi nên không nhìn rõ cảnh sắc nơi xa, thuận miệng hỏi: "Chẳng lẽ là người nhà ai tới cửa hạ sính* sao?"
(Ji: *sính lễ đính hôn do bên nhà trai đưa đến nhà gái thời cổ đại)
Nếu không lấy đâu ra cái hàng dài này?
Tả Hữu hộ pháp đằng sau: "............"
Phong Thầm suýt nữa nghiền nát cái bàn dưới tay mình.
Hắn nghiến răng thấp giọng nói: "Ngươi nhìn rõ một chút là ai đang tới!"
Tạ Vi Ninh nghe thấy, chớp mắt mấy cái, muốn khôi phục tầm nhìn, lần này rõ rồi, cuối cùng nàng đã thấy rõ những người tới đều là người Tiên giới.
Không phải chứ... Lần trước bọn họ tới đâu có điệu bộ này, sao hiện giờ lại đổi phong cách rồi.
Nàng nhìn lại, liền thấy chúng tiên nhường ra một con đường.
Tiên Hậu đi ra từ chính giữa, sắc mặt xanh mét, ánh mắt chuyển qua lại giữa nàng và Phong Thầm.
Tạ Vi Ninh: "......"
Tuy rằng nàng chưa từng thấy người này, nhưng người này đi ra từ giữa chúng tiên, chắc chắn thân phận không tầm thường.
Phong Thầm: "......"
Hắn đè giọng cực thấp, nhắc nhở: "Đây là Tiên Hậu."
Ồ.
Tạ Vi Ninh gật đầu, thì ra đây là Tiên Hậu à.
...Tiên Hậu?!
Tạ Vi Ninh và Phong Thầm đồng thời trầm mặc đờ đẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.