Xuyên Sách: Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 48: Sao lại nổi giận nữa rồi?




Kết quả hiện trường rõ ràng như thế, cũng không có ai là kẻ ngốc.
Mọi người kinh ngạc trong thoáng chốc, ánh mắt từng người nhìn về phía Ma chủ đều không giống nhau.
Chúng Ma tu Từ Hư Thành nhìn dáng vẻ của Ma Tôn bọn họ, nét mặt lập tức hoảng loạn, run bần bật run lẩy bẩy, chỉ nghe thấy tiếng đồng loạt quỳ xuống đất. Ma tu Từ Hư Thành khàn giọng, hốc mắt ần ật nước, gào lớn: "Chủ thượng tha mạng!!"
Đây là lần đầu tiên bọn họ gọi "hắn" là chủ thượng, gọi theo bọn Kiếp Sát, tán thành hắn làm Ma chủ hơn bao giờ hết, khát vọng sống sót mạnh mẽ.
Ma chủ còn trẻ đã có tu vi như vậy, khó trách "hắn" được Định Ma Bia thừa nhận lên làm Ma chủ! Là mắt bọn họ mù mới dám cho rằng hắn miệng cọp gan thỏ!
Nhưng ra tay quá tàn nhẫn, lúc này chưa đánh được bao lâu, còn không đến nửa canh giờ, đã đánh Ma Tôn bọn họ thảm thương thế này. Bản lĩnh như thế, e là do... tức giận ứ trong lòng, nhưng đừng giận chó đánh mèo với bọn họ nha!
Tạ Vi Ninh dừng động tác, chậm rãi thả tay xuống, nhìn bọn họ đầy khó hiểu.
Tại sao bọn họ nói mấy lời này? Tiền căn hậu quả bên trong có liên quan gì đến nhau sao? Trước khi nàng và Ma Tôn đánh nhau, thái độ của bọn họ hoàn toàn không chút liên quan gì đến sự xin tha hiện tại, nàng nói muốn trách phạt bọn họ lúc nào thế?
Bọn họ kêu gào khốn khổ xiết bao, đối lập hoàn toàn với Ma tu Vô Niệm Thành đang vô cùng hưng phấn, vui mừng ra mặt, có bao nhiêu vênh váo lộ hết ra ngoài.
Suy cho cùng, trước đó trong lòng Ma tu Vô Niệm Thành còn hơi hồi hộp, dù sao đã lâu chưa thấy chủ thượng nhà mình ra tay với Ma Tôn như vậy, hơn nữa trong lòng bọn họ cũng biết: so với các Ma Tôn, tuổi tác Ma chủ cũng xem là nhỏ, vốn tưởng rằng tình thế sẽ căng thẳng, không ngờ lại nghiêng về một phía, bọn họ... suýt thì bị lừa bởi lời thề thốt của đám người Từ Hư Thành này rồi! Còn cho là lão Ma Tôn ghê gớm lắm, kết quả thế này?
Vừa nghĩ đến, ánh mắt chúng Ma tu nhìn người Từ Hư Thành bắt đầu không còn tốt nữa.
Tạ Vi Ninh vẫn đang trong trạng thái mờ mịt, nàng không biết sau khi mình quyết định tốc chiến tốc thắng thì đã trải qua chuyện gì, cũng không biết nàng đã làm gì, càng không biết lão Ma Tôn nằm dưới đất sao lại có vẻ mặt thống khổ như vậy.
Cuộc chiến giữa Ma chủ và Ma Tôn, vốn không có người ngoài nhúng tay, Tiên Đế cũng vừa mới tới.
Nhìn biểu hiện của Ma tu xung quanh, thì đó là do nàng ra tay, nhưng trong đầu nàng lại hoàn toàn không có đoạn ký ức này, thật là kỳ lạ...
Mà bên phía Tiên Đế Tiên Hậu trên sườn núi ở cách đó không xa, đằng sau có các Tiên quân Tiên Tôn đuổi theo, cũng thấy cảnh này, thấp giọng kinh hô: "Ể, chúng ta từ Vô Niệm Thành tới nơi đây còn chưa đến nửa canh giờ nhỉ? Trông dáng vẻ này của Ma chủ, thế mà chỉ có chút trầy xước bên ngoài mà thôi, dễ dàng đánh lão Ma Tôn này thành như thế à?!"
"Hồi xưa ta từng giao đấu với Ma Tôn kia một lần." Một Tiên Tôn sắc mặt nghiêm túc nói, "Tên này tuyệt đối là kẻ khó chơi, phân thắng bại với hắn không hề đơn giản như vậy."
Một Tiên quân khác nói: "Ma chủ... ra tay cũng quá độc ác! Hắn đã là Ma chủ, thân phận địa vị của Ma Tôn kia giống chúng ta ở Tiên giới. Hắn đứng đầu Ma giới, vốn nên mua chuộc, sao lại ra tay nghiêm trọng như thế? Theo lý thì dù cho đánh nhau thế nào, ít nhất cũng phải để những bậc anh tài này tỉnh táo để nói chuyện chứ, nhưng trông bây giờ thì căn bản không mở nổi miệng!"
Lúc trước bọn họ còn có chút thay đổi cách nhìn với Ma chủ, hiện giờ vừa thấy lại bị lôi về điểm ban đầu. Phản ứng của Ma tu Từ Hư Thành, cũng tiện đà ảnh hưởng đến bọn họ.
Tiên Đế Tiên Hậu nhìn nhìn, lại nói: "Ma Tôn này ít ngoại thương, gần như không thể thấy. Xem dáng vẻ này hẳn là bị chiêu khác công kích, không phải tử thủ."
Những người còn lại vô cùng kiêng dè: "Tuy nói là thế. Nhưng ma cuối cùng cũng là ma, Ma chủ làm một Ma Tôn trọng thương đơn giản như thế, kẻ này thâm sâu khó lường, chỉ sợ..."
Bọn họ nhìn nhau, chỉ khẽ nói uyển chuyển: "Chỉ sợ nên cẩn thận thì hơn."
Ma Tôn cùng cảnh giới với Tiên Tôn, đánh thua nhanh như vậy, nếu Ma chủ thật sự muốn tiến công Tiên giới, e là rất khó đối phó.
Nếu như đối phương còn giữ suy nghĩ đó, vẫn nên sớm ngày giải quyết mới tốt.
Không ai chú ý tới sắc mặt Đế Nữ phía trước khó coi đến độ nào.
Đúng lúc này, lão Ma Tôn dưới đất đã nhắm hai mắt, thân thể cuộn tròn lại mất kiểm soát, Tạ Vi Ninh thấy thế bèn lên tiếng: "Gọi..."
Nàng vừa thốt ra âm thanh liền kinh ngạc, khàn khàn rất lạ lẫm, chỉ đành hắng giọng, khàn khàn nói: "Gọi y tu tới, trị thương cho Ma Tôn."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, không nghĩ tới câu đầu tiên mà Ma chủ nói ra lại là điều này.
Nét mặt Tiên quân Tiên Tôn lập tức phức tạp, trông như tắc nghẹn không biết nên nói gì mới tốt, suy nghĩ cứ bối rối giữa Ma chủ âm ngoan và Ma chủ nhân từ, mơ hồ cảm thấy dường như bọn họ đã bỏ qua vài chi tiết, quan niệm ăn sâu bén rễ khiến bọn họ nhất thời khó mà thích ứng với... Ma chủ độc lạ này.
Người Từ Hư Thành kinh ngạc đến ngây người, đến độ quên cả khóc, chỉ là nước mắt tuôn ra trước đó vẫn còn đọng trên mặt, trưng ra vẻ ngốc nghếch, chậm rãi rơi nước mắt.
Kiếp Sát phản ứng lại đầu tiên, tùy tiện đá mông của một người bên cạnh: "Điếc à? Còn không mau đi!"
Cứu Ma Tôn của mình còn chậm chạp ngu đần như vậy, uổng cho hắn là một Tu La! Quá phế!
Người nọ vừa mừng vừa sợ vội vàng che mông bò dậy, suýt lảo đảo, vội vã trở về tìm Y tu.
Đám Ma tu Từ Hư Thành thấy tình hình này, trong lòng chợt cảm thán, oán hận trình độ bản thân hiện tại quá mức kém cỏi, còn cảm thấy cùng tuổi mà có người còn kẹt ở cảnh giới Tu La, có người lại trở thành Ma chủ và biết khoan dung với mọi người.
Hình tượng của Ma chủ lập tức lớn dần ở trong lòng chúng Ma tu.
Về các Ma Tôn còn lại có quan hệ tốt với Từ Hư Thành trước đó hùa theo không nộp thuế, đã âm thầm phái người tới điều tra tin tức, thấy cảnh như vậy cũng không thể không thần phục.
Công bằng mà nói, khó trách người này có thể trở thành Ma chủ, là có đạo lý nhất định, chân thần Định Ma Bia cũng thế!
Tạ Vi Ninh hoàn toàn không biết một hành động tùy ý của mình lại có tác động đến các Ma tu ở đây như vậy, nàng nhìn đến một nơi dễ thấy hơn, thấy một thân ảnh cắm đầu xuống đất như cây dương liễu, khóe miệng giật giật: "Tên này, bị sao vậy?"
Đám Ma tu này chơi trò kích thích như vậy sao?
Đầu sỏ gây tội Đoạt Kiêu giật mình, lập tức nhổ người từ dưới đất lên, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, còn có ý tốt phủi bụi trên mặt đối phương: "Chủ thượng, kẻ này trước đó nói năng xằng bậy, thuộc hạ mới..."
Người nọ nín thở đã lâu, trong lỗ mũi toàn là đất cát, lấy lại được cái mạng, lập tức nôn mửa ho khan dữ dội.
Kẻ đi cùng bên cạnh hắn cũng hoang mang rối loạn.
Tạ Vi Ninh bất đắc dĩ xua tay: "Đưa đi đưa đi."
Ma tu Từ Hư Thành hoảng sợ nói: "Chủ thượng!! Hắn còn nhỏ tuổi, chỉ thuận miệng nói bậy một câu, nói năng không lựa lời, tội không đến mức chết!"
Người này là thanh niên xuất sắc trong thành bọn họ, vẫn luôn đi theo bồi dưỡng bên cạnh lão Ma Tôn, bọn họ đều ngóng trông hắn ngày sau sẽ thăng cấp tu vi, có nhiều thành tựu, kế thừa vị trí Ma Tôn, tránh để tòa thành khổ tâm xây dựng này lại rơi vào tay thành khác, bị thôn tính hoặc chiếm đóng.
"......" Tạ Vi Ninh bật cười, "Nói nhảm, còn không mau đưa đến y quán!"
Lúc này chúng Ma tu mới nhanh chóng đưa người đi, tự cảm thấy ngu ngốc, cúi đầu không dám nói gì.
Cũng chính vào lúc này, Ma tu bên ngoài mới phát hiện trong số bọn họ có một đôi hài có dáng vẻ rất khác lạ, tinh xảo trang nhã, vừa nhìn là biết được làm từ chất liệu thủ công tinh xảo, trong suốt như pha lê, trắng ngọc không tì vết.
Từ trước đến nay Ma tu ghét nhất là loại kiểu dáng này, không hợp với khí chất của bọn họ.
Đang nghĩ thì lại cảm thấy một luồng linh khí.
Lẽ nào...
Chẳng lẽ là......
Chúng Ma tu trợn trừng mắt.
Bọn họ vẫn cúi đầu, nhìn theo bước chân kia, tầm mắt từng chút hướng đến đằng trước, dừng lại ở vị trí gần Ma chủ.
Đám Ma tu đối diện bên này nhìn thấy Đế Nữ nhíu hàng mày xinh đẹp, có vẻ hơi lo lắng hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"
Chúng Ma tu không nhịn được cảm thán, tất cả bọn họ đều vô thức quan tâm đến Ma Tôn Ma tu, chỉ có mỗi Đế Nữ lại quan tâm đến một mình Ma chủ!
Người Tiên giới hậu tri hậu giác phát hiện, không biết Đế Nữ chạy đến từ khi nào, bị bao vây bởi chúng Ma tu.
Tiên Đế Tiên Hậu: "......" Con gái lớn không thể giữ sao? Không phải đêm qua còn thấy nó bắt đầu chăm chỉ nghiêm túc tu luyện à?
Tạ Vi Ninh thấy Phong Thầm đến gần, cau mày, vẫn giữ gương mặt lạnh lẽo, nhưng lại cảm nhận được sự quan tâm bên trong.
Chúng Ma tu nhìn Ma chủ bọn họ, sắc mặt lạnh nhạt hòa hoãn dần, khẽ lắc đầu, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm: "Ta không sao."
Có Ma tu thầm ôm ngực, trong đầu gào thét.
Trời ạ!!
Các nàng có tài đức gì mà thấy được biểu cảm này của Ma chủ! Chỉ vì một người!! Dường như mọi người chung quanh đều trở thành người chứng kiến. Thoại bản cũng không dám viết như vậy! Thuyết thư* khác không dám!
(Ji: *biểu diễn các loại hí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ... để kể chuyện)
Trong lòng Ma tu Vô Niệm Thành vừa đắng vừa ngọt, ai mà biết được chủ thượng bọn họ chỉ đang diễn kịch thôi chứ? Ôi.
Phong Thầm mím chặt môi, đánh giá nàng trên dưới thấy không có gì khác thường, lúc này mới yên lòng.
Ngay sau đó, trong lòng hắn cũng nổi lên sự hoang mang.
Tạ Vi Ninh dùng cách gì mà đánh Ma Tôn kia thành thế này?
Trước khi Ma Tôn lăn ra từ khói đen, Ma quân Từ Hư Thành cảm thấy không đúng, linh quang chợt lóe, trở về thành lấy đồ trước một bước, lúc chạy tới đúng lúc đối mặt với cảnh này, nét mặt bối rối, không biết mình có nên quấy rầy hay không.
Tạ Vi Ninh chú ý tới hắn đứng ở một bên như có chuyện muốn nói, hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"
Ma quân kia vội nói: "Ma Tôn bọn ta bị thương, hiện tại chưa tỉnh, theo quy tắc trong thành thì sẽ do ta quản lý thay. Quyển này là công văn thu thuế lúc trước đưa đến đây, ban nãy ta đã ký tên, khoảng một canh giờ nữa sẽ đưa tất cả đến Vô Niệm Thành, mong chủ thượng xem qua."
Tạ Vi Ninh nhận lấy quét mắt qua, xác nhận không sai liền cất vào Thần phủ.
Cuối cùng cũng có người nhớ là nàng tới thu thuế!
Ma quân thấy quyển sách biến mất, trong lòng liền nhẹ nhàng thở phào.
"Các ngươi lui ra đi." Tạ Vi Ninh trầm giọng nói, "Nếu Ma Tôn tỉnh thì phái người truyền tin, đến lúc đó ta sẽ đến thăm hắn."
Chúng Ma tu cảm động nói: "Rõ! Đa tạ chủ thượng lo lắng cho Ma Tôn!"
Tạ Vi Ninh ra hiệu bằng ánh mắt, Kiếp Sát và Đoạt Kiêu tự giác đi sơ tán, lúc chỉ còn lại hơn hai mươi người Vô Niệm Thành, vốn nên phải về, nàng nhìn sang Phong Thầm, do dự hỏi: "Ngươi về cùng ta à?" Hay là về cùng Tiên giới?
"Sao cũng được." Phong Thầm nhíu mày, cảm thấy vấn đề này không mấy quan trọng, không hiểu vì sao nàng phải phí lời với chuyện này, "Đi thôi."
Tạ Vi Ninh xuyên qua hắn nhìn mấy bóng người trên triền núi cách đó không xa, rồi thu tầm mắt về, đồng ý: "Được."
Nói rồi mọi người liền vận công rời khỏi.
Người Tiên giới trơ mắt nhìn Đế Nữ đi theo đám Ma tu mà không hề quay đầu lại: "......"
Nếu không phải trên thân Đế Nữ có tiên khí rõ ràng, suýt thì không phân biệt rõ rốt cuộc nàng là ma hay là tiên.
Lão Tiên Tôn nghi ngờ nói: "Tiên Đế, Tiên Hậu, có phải Đế Nữ ở gần Ma giới quá mức rồi không? Đặc biệt là Ma chủ, sao lại dễ hòa hợp thế?"
Nói đến điều này, làm sao Tiên Đế Tiên Hậu lại không biết.
Nhưng mà... chân ở trên người nó, đâu quản được! Chẳng lẽ phải trói chân nó lại ở Tiên cung, không được ra cửa một bước sao? Không thể.
Cho nên hiện tại bọn họ vẫn chỉ ở bên cạnh nhìn, vừa nhìn vừa theo dõi.
Tiên Đế chua xót trong lòng, ngoài miệng chỉ có thể nói: "Ma chủ có ân cứu mạng với Đế Nữ."
Lão Tiên Tôn "Đương nhiên lão phu biết, nhưng Đế Nữ còn nhỏ sợ là... Haiz!"
Lão thở dài thật mạnh, đã hiểu rõ. Tính tình của Đế Nữ thì ai có thể quản nổi, trước kia lão cũng bị đối phương chọc giận đến gần "tèo"! Nếu không phải thấy hiện tại nàng có chút tiến bộ, thăng đến Kim Tiên, cũng biết tham gia Đại hội tiên phẩm, lão mới lười quan tâm nữa!
Nào biết, lúc này còn chưa đến một tháng, lại bắt đầu giở thói cũ!
Hủy bỏ hôn ước với Phong Hành Tiên Tôn, sao lại hòa hợp với Ma chủ rồi?
Vậy còn không bằng tiếp tục chạy theo sau Phong Hành, tốt xấu vẫn là một Tiên Tôn!
Nghĩ đến đây, lão đột nhiên phát hiện ban nãy Phong Hành Tiên Tôn cũng tới cùng bọn họ, sao lại an tĩnh như vậy?
Lão Tiên Tôn vừa quay đầu liền thấy người vừa mới nghĩ trong lòng, đang hướng mắt tới những bóng dáng rời đi kia, không biết trong lòng đang nghĩ điều gì, chỉ là một cảm xúc rất nhỏ, nhưng lão vẫn cảm giác được đó là sự không cam lòng hay là không phục?
Ôi. Nhớ tới chuyện cũ của Đế Nữ cùng Phong Hành Tiên Tôn, lão Tiên Tôn lắc đầu thở dài.
Tại sao đã giải trừ hôn ước, trông thì lại như đang tưởng nhớ, e là đã muộn. Thời niên thiếu cũng không phải bọn họ chưa từng thấy chuyện này, nhưng kết cục thường là ân hận hối tiếc!

Ma chủ Đế Nữ một trước một sau đáp xuống, các Ma tu còn lại tự giác đứng yên nhìn hai người bọn họ rời đi, chờ đi xa rồi hào hứng kể lại chuyện hôm nay nhìn thấy nghe thấy cho người cùng doanh trại nghe.
Còn về nhân vật chính trung tâm của đề tài.
Phong Thầm vào viện, sau khi đóng cửa lại liền đặt tay lên tay Tạ Vi Ninh, sắc mặt nghiêm túc kiểm tra tình trạng cơ thể của nàng.
Tra xét một đường suôn sẻ, Tạ Vi Ninh căn bản cũng không phản kháng hắn, chỉ cảm thấy hơi ấm chảy qua, đương nhiên linh khí và ma khí không tương thích sẽ có chút khó chịu toàn thân, nhưng bởi vì chỉ tra xét có bị thương hay không, Phong Thầm khống chế linh khí cực kỳ chuẩn xác, không ảnh hưởng quá nhiều đến nàng.
Phong Thầm thu tay lại, nói: "Xác thật không sao. Chút vết thương ngoài da này thì ngươi tự tĩnh tọa trị thương."
Tạ Vi Ninh gật đầu đồng ý, liền nghe hắn nói: "Sao ngươi khiến Ma Tôn kia trở nên như vậy?"
"...Ta cũng không biết." Tạ Vi Ninh cười khổ, "Lúc ngươi tới, ta cũng vừa mới tỉnh lại, căn bản không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, Ma Tôn kia đã nằm dưới chân ta rồi."
"Ngươi không biết?" Phong Thầm hơi kinh ngạc, suy nghĩ một lát rồi nói, "Sở dĩ ta tới, là vì giao thủ với Ma Tôn không hề giống với người khác. Ma Tôn cùng cảnh giới với Tiên Tôn, kẻ đạt được cấp bậc này đều có bản lĩnh riêng, không phải ngươi học mấy chiêu là có thể đối phó được đâu."
Tạ Vi Ninh chớp mắt.
Phong Thầm nhìn nàng, cảm thấy nét mặt của nàng khiến người ta cực kỳ khó chịu, dừng một chút mới hạ giọng nói ra suy đoán trong lòng: "Xem ra, trên người của ngươi cũng có thứ mà chúng ta không biết, mới có thể nghịch chuyển càn khôn."
Cuối cùng, hắn lại nói: "Có lẽ, ngươi có thể ở trên người Đế Nữ này, không phải là điều trùng hợp."
Một phàm nhân sao lại có năng lực như vậy? Còn có dáng vẻ giống hệt Đế Nữ, đây vốn là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Lại thêm chuyện hôm nay, hẳn là có nguyên do bên trong.
Tạ Vi Ninh gật đầu.
Phong Thầm giương mắt nhìn nàng, nhíu mày lại: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"
Lại qua loa có lệ với hắn như thế?
Tạ Vi Ninh cười cong mắt, cảm khái: "Không thể tin được, ngươi có phát hiện bây giờ lời ngươi nói càng ngày càng nhiều hay không?"
Tuy rằng biểu cảm vẫn quen thuộc, nhưng cảm nhận từ lời nói thì cuối cùng cũng có chút sức sống rồi.
"... Tạ Vi Ninh!"
Phong Thầm nghiến răng nghiến lợi: "Trong đầu ngươi nghĩ gì thế hả?!"
Còn dùng gương mặt hắn cười như quỷ yêu thế này!
Tạ Vi Ninh mông lung ngơ ngác nhìn hắn.
Sao lại nổi giận nữa rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.