Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 260:




Đường Niệm Niệm cũng không bảo con rắn nhỏ quay về, vẫn để nó nghịch ngợm quấn lấy cổ Trương Ngọc Mai, con rắn nhỏ vô cùng thích trò này, nó còn tò mò li3m mặt Trương Ngọc Mai.
“A... Tránh ra, đừng cắn tôi, tôi thừa nhận hết, là tôi đã để quyển tạp chí tiếng Anh, là người của Cát Vĩ Hội tìm tôi, cho tôi mười đồng, bảo tôi làm, Đường Lục Cân, tôi thú nhận hết, cô mau thả tôi ra đi...”
Trương Ngọc Mai khóc lóc kêu la giống như kẻ điên, không dám giấu diếm một chữ nào, khai hết mọi thứ.
“Mười đồng đâu?”
Đường Lục Cân lạnh lùng hỏi, cô không chê thịt chân muỗi ít.
“Ở trong túi tôi.”
Trương Ngọc Mai khóc tới mức nước mắt nước mũi dính hết lên mặt, cô ta không dám tiêu một cắc nào trong mười đồng đó, vẫn luôn giấu trong người.
Mấy ngày qua của cô ta cũng không tốt đẹp gì, buổi tối mơ thấy ác mộng, ban ngày mất hồn mất vía, cô ta cũng hối hận, không nên vì chút ghen ghét nhất thời mà làm ra chuyện như vậy.
Đường Lục Cân chết còn tốt, nhưng hiện tại Đường Lục Cân lại không bị gì cả, ngày nào cô ta cũng lo lắng sẽ bị điều tra ra.
Đường Niệm Niệm lục soát được một xấp đại đoàn kết trong túi cô ta, không khách khí mà tịch thu.
Lại hỏi: “Vì sao muốn hại em gái tôi?”
Trước đó nghe Đường Lục Cân nói, hiển nhiên quan hệ với Trương Ngọc Mai cũng khá tốt, cho dù con khốn này có hại người cũng phải có lý do, cô phải hỏi rõ ràng.
Đường Lục Cân cũng rất muốn biết, cô ấy cảm thấy mình không có lỗi với Trương Ngọc Mai ở đâu cả.
Trong khoảng thời gian này, cô ấy cũng dư dả không ít, giúp Trương Ngọc Mai khá nhiều, con khốn này không biết ơn thì thôi, vậy mà lại sinh ra lòng dạ ác độc, cô bé thật sự không hiểu rõ.
Trương Ngọc Mai cắn chặt răng, không nói, ánh mắt trở nên oán độc.
Đường Niệm Niệm đánh nhẹ lên đầu con rắn nhỏ, con rắn nhỏ nghe lệnh, ngoan ngoãn bò lên mặt Trương Ngọc Mai, còn muốn chui vào trong miệng cô ta.
“Xem miệng cô mạnh hơn, hay là đầu nó cứng hơn.”
Đường Niệm Niệm cười khẽ, vẻ mặt vô cùng thờ ơ, giống như không hề để tâm tới sống chết của Trương Ngọc Mai.
Trên thực tế, Đường Niệm Niệm cũng thật sự không thèm quan tâm tới sống chết của con khốn này, do là đang ở hiện tại, nếu đổi thành thời mạt thế, cô ta đã sớm chết ngắt rồi.
Có vài bạn học nhát gan không dám xem tiếp, chạy ra ngoài hít thở không khí.
Vài bạn học kiên trì ở lại, mặc dù da đầu tê rần, còn thấy ghê tởm, nhưng bọn họ càng muốn biết diễn biến tiếp theo nên căng da đầu nhìn.
“Tôi nói...”
Trương Ngọc Mai vừa há miệng, con rắn nhỏ đã chui vào miệng cô ta, cái đầu rắn tanh tưởi lạnh lẽo hôn lên môi cô ta.
“A... Hôn rồi... Thật sự hôn rồi...”
Có người kêu lên, che mắt lại, không dám xem tiếp.
Trương Ngọc Mai thật sự bị dọa sợ, không dám cử động, cô ta muốn ngậm miệng lại sơ cắn trúng con rắn này, chọc giận nó khiến nó cắn cô ta một phát, không ngậm miệng, cô ta lại sợ con rắn chui xuống cổ họng cô ta.
Con rắn chui được một nửa miệng cô ta, nửa người đều đã chui lọt vào trong, Đường Niệm Niệm mới nắm cái đuôi nó kéo ra ngoài.
Vẻ mặt của con rắn vô cùng đáng thương, thè cái lưỡi đỏ cáo trạng, người phụ nữ này thật thối, suýt chút nữa làm nó chết ngạt rồi.
Đáng tiếc Đường Niệm Niệm không hiểu, cô lấy ấm nước từ trong túi ra, tắm rửa cho con rắn, lại lấy một chiếc khăn lông sạch sẽ lau khô cho nó, sau đó mới thả lại vào túi.
Làm xong mọi chuyện, Đường Niệm Niệm mới nhìn về phía Trương Ngọc Mai, ra hiệu cho cô ta nói mau đi.
Nếu không thì tiếp tục hôn môi thân mật với con rắn nhỏ.
Trương Ngọc Mai chậm rãi lấy lại tinh thần, vẻ mặt suy sụp, thấp giọng nói: “Trước kia Đường Lục Cân cũng giống như tôi, đều tới từ nông thôn, điều kiện gia đình cũng tương tự nhau, chúng tôi đều không mua nổi đồ ăn trong nhà ăn, thường xuyên ăn dưa muối cùng nhau, nhưng hiện tại cô ta được mặc quần áo mới, còn có tiền tiêu vặt tiêu mãi không hết, mỗi lần ăn cơm đều vào nhà ăn mua thịt ăn, sao cô ta có thể sống tốt như vậy, rõ ràng cô ta cũng là người nhà quê.”
“Cô bị bệnh thần kinh sao, chị của tôi đi làm kiếm được tiền, cho tôi tiền tiêu làm cô chướng mắt sao? Trương Ngọc Mai cô chính là đồ vong ân bội nghĩa, chị của tôi mua cho tôi bánh trứng, bánh óc chó, tôi còn chia cho cô ăn, trong nhà đem thịt tới, tôi cũng chia cho cô, sao cô lại xấu xa như vậy chứ!”
Đường Lục Cân thật sự không thể tin vào lỗ tai mình, cô bé hoàn toàn không ngờ rằng, Trương Ngọc Mai lại hãm hại cô bé vì lí do này.
Chỉ là vì không muốn thấy cô bé sống tốt sao?
Sao lòng đố kỵ của con người lại có thể đáng sợ tới như vậy?
“Tôi có bảo cô cho sao? Đường Lục Cân, dáng vẻ cao cao tại thượng bố thí của cô thật sự khiến tôi ghê tởm, cô cho rằng đó là tốt bụng sao? Rõ ràng cô muốn nhìn thấy bộ dạng vẫy đuôi lấy lòng của tôi!”
Trương Ngọc Mai đột nhiên tức giận, giọng nói bén nhọn, ánh mắt nhìn Đường Lục Cân vô cùng oán độc, giống như có thù sống chết.
Đường Lục Cân lạnh từ đầu tới chân, lòng cũng lạnh đi.
“Tôi chưa từng nghĩ như vậy, Trương Ngọc Mai, rõ ràng là lòng tự ti của cô đang quấy phá, cô hy vọng tôi và cô đều sẽ sống nghèo khổ giống như nhau, thậm chí hy vọng tôi sẽ nghèo suốt đời, mãi mãi không bằng cô, cô không thể nhìn người bên cạnh mình thành công, không thể nhìn bạn bè mình hạnh phúc, loại người như cô thật đáng thương!”
Từng câu từng chữ của Đường Lục Cân đều đang xé rách tấm màn của Trương Ngọc Mai.
“Tôi không có, là vẻ mặt cao cao tại thượng của cô khiến tôi phát ốm!”
Trương Ngọc Mai không chịu thừa nhận, nhưng vẻ hoảng loạn của cô ta đã bán đứng suy nghĩ thật sự trong lòng cô ta.
Những bạn học khác thấy vậy đều lắc đầu, bọn họ cũng không ngờ lại là lý do như vậy.
Chỉ vì điều kiện gia đình của Đường Lục Cân tốt, suy nghĩ lệch lạc nên dùng cách ác độc như vậy để hại người, cũng may Đường Lục Cân may mắn, rời khỏi Cát Vĩ Hội an toàn.
Nếu đổi thành người không may mắn, cái mạng cũng không còn.
Đường Niệm Niệm buông lỏng tay đang kiềm chế Trương Ngọc Mai lại, lạnh lùng nói: “Loài người có suy nghĩ ác độc như cô không xứng ở lại trường học, tôi sẽ phản ánh với hiệu trưởng các người!”
“Không cần, đừng nói cho hiệu trưởng...”
Vẻ mặt của Trương Ngọc Mai khủng hoảng, cô ta không thể rời khỏi trường học, cô ta còn phải lấy được bằng tốt nghiệp!
Đường Niệm Niệm không để ý tới cô ta, bước nhanh tới tòa nhà văn phòng, Đường Lục Cân do dự rồi cũng chạy chậm theo.
Các bạn học khác đều đi cùng, trong tay vẫn còn cầm hộp cơm.
Nhưng vừa đi được nửa đường, Đường Niệm Niệm đã gặp hiệu trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.