Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 264:




Đường Niệm Niệm nghe thấy rõ, khóe miệng nở nụ cười châm biếm, lời đồn thổi này, tám chín phần là do Tề Quốc Tú truyền ra.
Người nhà họ Tề đều đã chết sạch, chỉ còn mỗi Tề Quốc Tú, cũng chỉ có mình cô ta sẽ đứng ra bênh vực cho nhà họ Tề, hất nước bẩn vào người cô.
Vốn dĩ cô còn định tha cho Tề Quốc Tú một con đường sống, nhưng nếu con khốn này đã không ngoan ngoãn, vậy đừng trách cô ra tay tàn nhẫn!
Còn về mấy bà tám kia, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!
Đường Niệm Niệm nhanh chóng nghĩ ra cách trêu đùa mấy người phụ nữ này, nếu bọn họ nói mình là hồ ly tinh chơi một lần mấy người, vậy cô sẽ thành toàn cho mấy bà tám đó.
Cô bước nhanh vài bước, chui vào rừng trúc, mấy bà tám kia còn chưa kịp phản ứng đã bị cô đánh cho hôn mê.
“Một, hai, ba, bốn, năm lên núi bắt lão hổ, lão hổ không có ở nhà, sẽ bị đánh đòn..”
Đường Niệm Niệm chỉ qua năm người nhiều chuyện, cuối cùng rơi xuống một người, trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn đã biết là nhiều chuyện.
“Chọn bà, ý trời không thể trái, bắt bà trước vậy!”
Đường Niệm Niệm cười lạnh, một tay tóm lấy bà béo, thành thạo lột quần áo trên người bà ta ra.
Nhưng cô vẫn nương tay, để lại đồ lót cho bà béo, cô cũng lột quần áo của bốn người còn lại, năm bà nhiều chuyện chỉ mặc đồ lót, nằm hôn mê dưới đất giống như cá khô.
Đường Niệm Niệm cầm quần áo ném đại xuống đất, toàn bộ măng hổ gầm do những người phụ nữ này nhổ ném hết vào trong không gian, còn có vài cái sọt, không nên lãng phí.
Sau đó lái xe tới thôn Lạc Hà, trên ruộng có mười mấy người đang làm việc, cô đứng ở phía xa, hét lớn: “Trong rừng trúc có người ngoại tình tập thể!”
Người đang làm việc vừa nghe nói tới ngoại tình, hai mắt lập tức sáng lên, ném cuốc chạy đi, mặc kệ là ai vừa nói.
Đường Niệm Niệm cười, lái xe chạy đi, trốn vào rừng trúc, đứng từ phía xa xem náo nhiệt.
Một đám người chạy tới, tiến thẳng vào rừng trúc, nhìn thấy năm người phụ nữ nằm tr@n truồng dưới đất, hai mắt của mấy ông đàn ông sáng bừng lên, tròng mắt không nỡ dịch sang nơi khác, nhìn chằm chằm bọn họ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, xoay người sang chỗ khác!”
Có người đàn ông là chồng của một trong số mấy người phụ nữ nằm dưới đất, đột nhiên cảm thấy đầu nhói nhói, đeo vô số cái sừng.
Năm người đàn bà nhiều chuyện dưới đất nhanh chóng tỉnh dậy dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, toàn thân vô cùng mát lạnh, bọn họ nhanh chóng phản ứng lại, sợ tới mức thét chói tai, sau đó khóc lớn, đều tự tìm người đàn ông nhà mình kể ra nỗi khổ, bày tỏ bọn họ trong sạch.
Nhưng dù bọn họ có trong sạch thì bị mấy người đàn ông trong thôn nhìn thấy hết cơ thể cũng là sự thật, mặt mày đàn ông của bọn họ xanh mét, ánh mắt vô cùng đáng sợ, hiển nhiên sau này sẽ không được tốt đẹp.
Đường Niệm Niệm đứng ven đường đã hóng chuyện đủ, cô vỗ tay, tâm trạng vô cùng sung sướng, chậm rãi lái xe trở về Đường Thôn.
Tính cô chính là có thù tất báo như vậy, cái gì mà quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, cô không tin.
Qua mười ngày thôi là cô đã khó chịu, huống chi là mười năm.
Chỉ cần có đủ thời cơ và thực lực, để qua đêm cũng không được, cô phải báo thù ngay lập tức.
Lùi một bước, tuyến nhũ tăng lên,
Nhịn một lúc, u xơ buồng trứng,
Nhường một bước, nhồi máu cơ tim!
Không lùi, không nhượng bộ, không thương xót, đây là nguyên tắc của cô!
Còn về nằm người đàn bà nhiều chuyện kia, sau này có sống khổ hay không, Đường Niệm Niệm cũng mặc kệ, trước đây đều là đồ hèn hạ, có khổ cũng là do bọn họ tự chuốc lấy.
Hơn mười phút sau, Đường Niệm Niệm xuất hiện trước cổng Đường Thôn, hiện tại đã gần tới giờ cơm trưa, hầu như ai cũng đã tan làm, rất nhiều nhà dân đã có khói bếp bốc lên.
Trên con đường nhỏ trong thôn, ngoại trừ mấy đứa nhỏ đang chơi đùa thì không có được mấy người lớn.
“Chị hai, có người nói bậy về chị!”
Một cậu trai ch ảy nước mũi chạy tới, thần bí báo tin.
Có mấy đứa nhóc cũng chạy tới, nháo nhào méc, những lời đồn thổi này cũng giống như của năm bà tám kia, hơn nữa mấy đứa nhóc còn nói rõ tên họ của mấy người đã nói xấu.
Có tổng cộng mười ba người, đều là những người đã từng bỏ đá xuống giếng nhà họ Đường trước đây.
“Làm tốt lắm, cho này!”
Đường Niệm Niệm mặt không biểu cảm móc ra một nắm kẹo sữa, để mấy đứa trẻ tự chia.
Tối nay lập tức đi báo thù!
Mười ba người này, cuộc sống quá thoải mái rồi, sau này bọn họ sẽ không còn ngày lành nữa.
“Chị hai, lúc bà ba đi vệ sinh, em ném cục đá xuống, có rất nhiều phân dính lên mông bà ta đấy!” Một đứa bé nhỏ giọng nói, khuôn mặt lộ ra vẻ khát khao được khen ngợi.
Bà ba cũng là một trong mười ba người đó.
“Ngoan!”
Đường Niệm Niệm lấy ra một miếng bánh trứng, nhét vào miệng cậu bé.
“Chị hai, em còn ném bùn vào nhà thím Tư, ném rất nhiều luôn.”
“Chị hai, em còn đánh cháu gái của thím Năm!”
Bọn nhỏ lại ríu rít kể ra chiến tích vĩ đại của mình, những nhà bị bọn họ chỉnh đều nằm trong số mười ba người kia.
“Tiếp tục cố gắng, sẽ có thưởng!”
Đường Niệm Niệm thưởng cho từng người một cái bánh trứng, hai mắt mấy đứa nhỏ đều sáng lấp lánh, vui vẻ không thôi, cũng thầm hạ quyết tâm, sau này bọn họ sẽ chỉnh mạnh hơn nữa.
Những người đó khi dễ chị hai, quá xấu xa, xứng đáng bị bọn họ trừng phạt!
Lại còn có thể đổi được bánh trứng và kẹo sữa để ăn, thật tốt!
Đường Niệm Niệm khen thưởng mấy đứa nhóc rồi lái xe trở về nhà, Đường Mãn Kim đang định đi gọi điện thoại thì gặp cô.
“Con bé Niệm đã về rồi sao?”
Đường Mãn Kim rầu rĩ, ông ấy sợ Đường Niệm Niệm sẽ nghe được những lời đồn đó rồi giận dỗi bệnh trong người.
“Vâng, đã làm xong công việc trong thành rồi ạ.”
Đường Niệm Niệm cười, chỉ coi như không thấy nét lo lắng trên mặt Đường Mãn Kim, chút việc nhỏ này không thể làm cô tổn thương, cô sẽ mau chóng giải quyết thôi.
Khi ăn cơm, bà cụ Đường cứ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói:
“Cháu đi làm vất vả rồi, về nhà thì ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài đi dạo.”
“Dạ.”
Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn đồng ý, bà cụ Đường cũng yên tâm hơn, chỉ cần không ra ngoài, sẽ không thể nghe những lời bàn tán đó.
Ăn được nửa chừng, Đường Mãn Đồng cũng quay trở về, sắc mặt có hơi tái mét, vừa rồi anh ta đến chỗ Đường Kiến Thụ trước, đã biết được tin đồn mấy ngày nay, nhưng anh ta vừa về nhà đã thu lại cảm xúc giống như bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.