Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 271:




Mặt khác những thôn khác cũng không dám bàn tán nhiều, tất cả mọi người đều không muốn đắc tội Đường Niệm Niệm, hơn nữa bọn họ còn đang chờ nhà máy của Đường Thôn được xây dựng, nói không chừng nhân lực trong thôn không đủ, phải mướn nhân công từ những thôn khác.
Chắc chắn Đường Niệm Niệm là người có quyền nói chuyện lớn nhất, trăm triệu lần không thể đắc tội cô được.
Vì thế, chưa tới vài ngày, lời đồn bay đầy trời đã không còn lấy một mảnh, Tề Quốc Tú buồn bực muốn chết, cô ta vất vả lắm mới có thể làm ô uế thanh danh của Đường Niệm Niệm, còn đang chờ tiện nhân này khóc lóc đây, nhưng sao vừa mới bắt đầu chuyện đã không thành?
Tề Quốc Tú lại tính đi tìm mấy người nhiều chuyện trong thôn để tám chuyện, cô ta muốn hất một bát nước bẩn lớn hơn lên đầu Đường Niệm Niệm, tiện nhân này hại nhà cô ta cửa nát nhà tan, cô ta phải tìm cách xả giận.
Chẳng qua Tề Quốc Tú còn chưa kịp ra tay, Đường Niệm Niệm đã tìm đến cửa trước.
Vẫn là buổi tối như cũ, Đường Niệm Niệm cũng không làm gì phức tạp, cô chỉ lén lút đột nhập vào nhà, sau đó đánh Tề Quốc Tú hôn mê, khiêng người từ trên giường xuống, ném lên giường Dương Bảo Căn ở cách vách, hơn nữa còn cởi hết quần áo của hai người bọn họ ra.
Cô không muốn hạ độc, thuốc của cô rất quý hiếm, hai kẻ như Tề Quốc Tú và Dương Bảo Căn không xứng để dùng.
Dương Bảo Căn là cháu của cha chồng Tề Quốc Tú, hai nhà phòng ở kế bên nhau, chờ khi trời sáng, chuyện trong căn phòng này chắc chắn sẽ có người phát hiện. Cô thật sự muốn nhìn xem Tề Quốc Tú liệu có còn dũng khí để sống tiếp nữa hay không.
Cô chỉ đối xử với bọn họ theo cách bọn họ đối xử với cô.
Nếu Tề Quốc Tú có thể vượt qua cửa ải này, tiếp tục sống tốt thì mối thù này cô sẽ xóa đi, về sau chỉ cần Tề Quốc Tú không chủ động trêu chọc đến cô, cô nhất định sẽ không ra tay.
Nhưng nếu Tề Quốc Tú không chịu được, vậy cũng không liên quan đến cô!
Là cô ta đụng đến cô trước, chết cũng xứng đáng!
Ánh trăng sáng tiến vào từ cửa sổ, chiếu lên trên giường, trong nhà Dương Bảo Căn là bảo bối của bọn họ, phòng ở là phòng tốt nhất, giường cũng là cái lớn nhất, cửa sổ còn được làm từ thủy tinh trong suốt, nhưng không lắp đặt rèm cửa nên ánh trăng có thể chiếu vào.
Trên giường có thêm một người nhưng Dương Bảo Căn vẫn không hề phát hiện ra, gã vẫn say sưa chổng vó lên trời mà ngủ, lâu lâu còn chép miệng vài cái, lộ ra nụ cười kinh tởm.
Đường Niệm Niệm nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ rưỡi rồi.
Hiện tại đang là tháng Năm, mặt trời mọc sớm, khoảng năm giờ sẽ có người trong thôn thức dậy.
Cô đi đến bên cạnh giường, lấy ra một cây ngân châm, đâm một nhát lên người Dương Bảo Căn.
Dương Bảo Căn bị đau nên tỉnh dậy, gã mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt, đầu óc còn chưa được thanh tỉnh, gã lẩm bẩm gì đó rồi xoay người, nhắm mặt lại tiếp tục ngủ, sau đó gã đụng phải người của Tề Quốc Tú.
Mềm mềm, có tính đàn hồi, hơn nữa còn ấm áp...
Mắt Dương Bảo Căn vẫn nhắm lại như cũ, nhưng tay không yên vị mà sờ tới sờ lui trên người Tề Quốc Tú, càng đụng càng thấy giống một người phụ nữ. Gã vừa mới mơ thấy phụ nữ, trong mộng của gã, gã đã ôm người đàn bà đó lên, nhưng kết quả lại bị côn trùng cắn một cái khiến giấc mơ đứt đoạn.
Thật tốt, mộng đẹp còn chưa mất!
Khóe miệng Dương Bảo Căn cong lên, gã vẫn nghĩ là mình đang ở trong mộng đẹp, nhắm mắt giở trò đồi bại với Tề Quốc Tú, tiến hành chuyện mà gã đã muốn làm vô số lần ở trong mộng.
Gã đã hai mươi bốn tuổi rồi nhưng vẫn chưa cưới vợ, mỗi ngày nghe đàn ông trong thôn nói về chuyện bọn họ khai trai như thế nào, nói ngủ với phụ nữ sung sướng ra sao, gã còn từng nhìn lén một quả phụ trong thôn tắm rửa, đứng góc tường nghe lén chuyện vợ chồng người khác, chuyện này gã vô cùng quen thuộc, nhưng chỉ được nhìn chứ chưa được ăn.
Trong hiện thực gã không có vợ, nên gã chỉ có thể làm trong mộng cho đỡ thèm.
Trong mộng, gã còn lợi hại hơn so với trâu, làm cả đêm không ngơi nghỉ, gã nhắm mắt cũng có thể thực hiện mấy chuyện giường chiếu thế này.
Tay Dương Bảo luồn lách vào áo của Tề Quốc Tú, đụng đến một mảnh da thịt nhẵn nhụi trơn bóng loáng, cả người gã vô cùng hưng phấn, nhưng bây giờ gã vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mắt cũng không mở ra.
Gã cũng chẳng muốn tỉnh lại, sợ tỉnh lại rồi mộng sẽ mất.
"Um... Um..."
Âm thanh câu hồn của Tề Quốc Tú vang lên, cô ta cũng không tỉnh, đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, còn tưởng rằng chồng mình đang đụng vào người mình, cô ta phối hợp di chuyển cơ thể để người đàn ông thuận tiện làm việc.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, không biết từ lúc nào đã...
"A... A..."
Tề Quốc Tú nhắm mắt lại, biểu tình vô cùng hưởng thụ, tối hôm nay chồng mình thể hiện vô cùng tốt, khiến cô ta có cảm giác của đêm tân hôn.
Dương Bảo Căn cũng cực kỳ ra sức, giống như trâu bò không biết mệt mỏi, chỉ biết liều mạng cày cấy.
Đường Niệm Niệm vẫn luôn đứng trong phòng, nhưng cô đang nín thở, cảm giác tồn tại cực thấp, hơn nữa hai người nằm trên giường đang chuyên tâm làm việc, cũng không có tâm tình chú ý tới cô.
Sau khi vui vẻ thưởng thức một vở tuồng hay, Đường Niệm Niệm vô cùng hài lòng, cô giơ một ngón cái khen ngợi cho Dương Bảo Căn.
Gã phát huy vượt qua kế hoạch của cô, không tồi!
Hiệp đầu vừa chấm dứt, bọn họ lại tiếp tục lao vào hiệp thứ hai, Đường Niệm Niệm thật sự hoài nghi, chẳng lẽ Tề Quốc Tú không nhận ra gã đàn ông đang nằm trên người mình không phải là chồng của mình sao?
Cô ta vẫn đang nhắm mắt, tiếng kêu r3n kín đáo, nhưng thân thể lại cực kỳ phối hợp, vừa nhìn đã biết đất hạn gặp trời mưa!
Xem ra chồng của Tề Quốc Tú bị yếu thận rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.