Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 272:




Trời vừa tờ mờ sáng, Đường Niệm Niệm đưa mắt nhìn hai người vẫn còn đang dã chiến trên giường, rón ra rón rén bước ra ngoài, từ đầu đến cuối vẫn không làm kinh động đến hai người bọn họ.
Cô kéo cửa sổ xuống, tiếp tục đứng ở góc tường nghe lén.
Âm thanh ư ư a a vang lên bên tai không dứt, hiệp thứ hai đã xong, bọn họ vẫn tiếp tục lao vào nhau, hiệp thứ ba bắt đầu...
Đường Niệm Niệm nhìn đồng hồ trên tay, đã qua một canh giờ, hai người trong phòng vẫn đang tiếp tục, một người như nghé con không sợ hổ, người còn lại vồ vập như hổ như sói, thật giống như là củi khô gặp lửa mà.
Gà trong thôn gáy vang, đầu tiên là một tiếng, sau đó những con gà khác trong thôn cũng bắt chước kêu lên.
Lại có tiếng chó sủa, tiếng bò đi, âm thanh be be của dê cừu, tiếng cạc cạc của vịt, vô cùng náo nhiệt.
Lại một giờ nữa trôi qua.
Đã gần tới năm giờ rưỡi rồi.
Trong thôn có tiếng người vang lên, có người cần mẫn chuẩn bị làm việc, nhà Dương Bảo Căn và nhà Tề Quốc Tú ở cách vách cũng sáng đèn.
Đường Niệm Niệm quyết đoán leo lên cây nhãn ở gần đó, cành lá xum xuê hoàn toàn che lấp thân hình cô, tầm nhìn từ trên cây khá tốt, có thể thấy rõ ràng hai nhà người này, còn có thể nghe được âm thanh.
"A... Mày là ai?"
Từ trong phòng truyền ra tiếng thét chói tai của Tề Quốc Tú.
Khi đồng hồ điểm sáu giờ, trời đã sáng tỏ, có nhà trong thôn đã đốt lên khói bếp, hầu hết mọi người đã thức dậy.
Âm thanh chói tai của Tề Quốc Tú vang lên, ở trong thôn đặc biệt vang vọng, người ở xung quanh đều nghe thấy, bọn họ đều vội vàng chạy đến xem có chuyện gì.
Trong đó còn có cha mẹ chồng và chồng của Tề Quốc Tú, còn có cha mẹ của Dương Bảo Căn.
Chồng Tề Quốc Tú vừa mới ngủ dậy, gã ta không nhìn thấy vợ mình nhưng cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng Tề Quốc Tú đã ra ngoài làm việc, kết quả lại nghe thấy tiếng kêu của vợ vang lên từ nhà em họ ở kế bên.
"Trời ơi... Mày đánh tao làm gì? Đây là giường của bố mày!"
Dương Bảo Căn cũng kêu lên, bởi vì gã bị Tề Quốc Tú hung hăng đánh một cái nên trên mặt có một vết đỏ, ánh mắt vô cùng lúng túng.
Sống hai mươi bốn năm nay, đây là lần thứ hai Dương Bảo Căn phải chịu ủy khuất như thế này. Lần đầu tiên là ở chỗ Đường Niệm Niệm, gã không dám trêu chọc vào mẫu dạ xoa đó nữa.
Nhưng không có nghĩa là Dương Bảo Căn sợ người đàn bà đang ngồi trên giường này, đặc biệt là khi người đã bị gã ngủ qua rồi còn dám làm ầm ĩ trước mặt hắn, muốn chết sao!
Dương Bảo Căn vẫn chưa nhận ra Tề Quốc Tú, gã cũng lười suy nghĩ vì sao trên giường gã lại xuất hiện một người đàn bà, một tay gã che mặt, một tay đánh lên người Tề Quốc Tú.
Rất nhanh hai người đã lao vào đánh nhau thành một đoàn, người còn đang trong trạng thái tr@n truồng lõa thể.
Động tĩnh lớn như vậy đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của cha mẹ Dương Bảo Căn, bọn họ còn tưởng rằng có trộm vào nhà, lập tức kêu to: "Có trộm!"
Sau đó, chồng của Tề Quốc Tú ở cách vách, còn có cha mẹ chồng của cô ta cũng chạy qua giúp đỡ.
Chồng Tề Quốc Tú tuổi trẻ cường tráng chạy đầu tiên, sau khi chạy đến trước cửa, gã ta một cước đá văng cửa phòng Dương Bảo Căn, tình cảnh bên trong hiện lên rõ ràng trước mặt mọi người.
Mọi người vô cùng sửng sốt, lập tức đồng loạt quay đầu lại, chỉ chừa cái ót quay về trong phòng.
Lúc này Tề Quốc Tú và Dương Bảo Căn đã hoàn toàn tỉnh táo, hai người đưa mắt nhìn lẫn nhau, nhận ra đối phương.
"A...."
Tề Quốc Tú kinh hãi kêu to, kéo chăn che đi cơ thể.
Dương Bảo Căn cũng sợ hãi không nhẹ, gã kéo chăn lên.
Một cái chăn nhỏ trên giường bị hai người giành giật, kết quả cả hai đều không che được người, vẫn lộ lộ ra đó.
Chồng Tề Quốc Tú nghe thấy âm thanh của vợ, gã ta không tin tà nên quay người lại, đôi mắt trừng lên như muốn lồi ra ngoài, thiếu chút nữa phun một ngụm máu.
Người đàn bà không biết xấu hổ nằm trên giường em họ anh ta đúng thật là vợ của anh ta!
Hai người còn chưa mặc quần áo, hơn nữa trong phòng còn dư lại cỗ hương vị sau khi hoan ái, những người đã kết hôn đều biết chuyện gì vữa xảy ra.
"Tra nam tiện nữ, bố mày giết hết chúng mày!"
Mặt chồng Tề Quốc Tú tái nhợt, đầu óc nóng lên vọt vào trong phòng, tóm lấy Dương Bảo Căn, quăng người gã xuống đất mà đấm.
Cha mẹ Dương Bảo Căn và cha mẹ chồng Tề Quốc Tú đều đang trợn tròn mắt, tại sao có thể như vậy?
Những người hàng xóm xung quanh cũng sốt sắng chen lên phía trước để nhìn cho rõ, sau này thuận tiện cho bọn họ đi tám chuyện với người khác, để không bỏ sót chi tiết quan trọng nào.
"Em thật sự không biết tại sao lại thế này, còn tưởng là đang ở trong mơ, thật đó. Trời ơi... Đừng đánh nữa, lời em nói đều là sự thật, em không chơi vợ của anh!"
Dương Bảo Căn oan muốn chết, gã đang lầm vào mộng xuân, bỗng nhiên trên giường có nhiều thêm một người đàn bà, thịt béo đưa đến bên miệng, gã có thể không ăn sao?
"Mày cho rằng tao là thằng ngốc à? Nói, các ngươi thông đồng với nhau khi nào? Bố mày coi mày như là anh em, không ngờ mày lại dám câu dẫn vợ tao, tao đánh chết mày, kẻ vô lại này!"
Căn bản chồng Tề Quốc Tú không tin, nắm tay đấm xuống càng hung ác hơn.
Khó trách trong khoảng thời gian này Tề Quốc Tú không chịu cùng hắn làm chuyện đó, thì ra là đã ăn no ở bên ngoài rồi!
Càng nghĩ càng giận lại càng hận, chồng Tề Quốc Tú ra tay không chút lưu tình!
"Đừng đánh nữa, có việc thì từ từ nói chuyện, Bảo Căn cũng không phải là loại người như vậy, khẳng định là có hiểu lầm gì rồi!"
Cha mẹ Dương Bảo Căn vừa sốt ruột vừa đau lòng, bọn họ biết con của mình bị oan, Tề Quốc Tú cũng không phải là loại người quốc sắc thiên hương gì, tuổi còn lớn hơn so với con họ, Bảo Căn nhà bọn họ có muốn làm chuyện đó cũng sẽ không tìm tới Tề Quốc Tú.
"Hiểu lầm cái rằm gì, góc tường đã đào về đến cửa nhà rồi, uổng công bố mày xem mày là anh em, mày và gia đình mày chẳng ra cái thá gì cả!"
Bố chồng Tề Quốc Tú chửi ầm lên, thể diện của lão đã bị đôi cẩu nam cẩu nữ này đạp sưng vù lên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.