Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 274:




Mặt của đại đội trưởng càng đen hơn, khinh thường nhìn Tề Quốc Tú thương tích đầy mình đang nằm dưới đất, lạnh lùng nói: “Để Tề Quốc Tú đi gánh phân, mấy người đi làm việc hết đi, đừng tụ tập ở đây nữa!”
Tề Quốc Tú dưới đất co giật người, hiện tại cô ta đau đớn như bị xe tải cán qua, xương cốt đều tan nát.
Cô ta không hiểu rõ, vì sao lại biến thành như vậy.
Rốt cuộc sao cô ta lại có thể lên được giường của Dương Bảo Căn?
Chẳng lẽ cô ta bị mộng du sao?
“Đội trưởng, tôi muốn ly hôn với con khốn này!”
Chồng của Tề Quốc Tú đá một cái thật mạnh vào người cô ta, thầm than xúi quẩy mà phun nước miếng.
“Không muốn, em không ly hôn, cầu xin anh nể tình hai đứa nhỏ, cho em một cơ hội nữa đi, cầu xin anh!”
Tề Quốc Tú giống như xác chết lập tức sống dậy, ôm chặt lấy chân chồng mình, cầu xin.
Hiện tại người nhà mẹ đẻ cô ta đều đã chết, cô ta không nơi nương tựa, ly hôn cũng không có chỗ để đi, chỉ có con đường chết mà thôi!
Người đàn ông dùng sức đá văng cô ta, phải ly hôn với con khốn này, ly hôn xong anh ta lại cưới vợ trẻ tuổi xinh đẹp.
Tề Quốc Tú gục mặt dưới đất khóc thút thít, mặc kệ bản thân không mặc một thứ gì, đại đội trưởng không nhìn được, kêu người lấy quần áo tới, phủ lên người cô ta cho đỡ phải mất mặt xấu hổ.
Các thôn dân vẫn có hơi chưa thỏa mãn, buổi hóng chuyện này quá đã mắt.
Ngay khi mọi người định rời đi, một giọng nói thảm thiết vang lên, là mẹ của Dương Bảo Căn.
“Bảo Căn, con đừng dọa mẹ, Bảo Căn của mẹ, con mau tỉnh lại đi!”
Mẹ Dương khóc lóc thảm thiết, khóc giống như có tang, mặt mày cha Dương trắng bệch, chạy ra ngoài giống như ruồi nhặng mất đầu, còn va trúng người khác.
“Bảo Căn xảy ra chuyện rồi, Bảo Căn xảy ra chuyện rồi...”
Cha Dương cứ liên tục lặp lại câu Bảo Căn xảy ra chuyện rồi, tay vỗ mạnh lên đùi, sốt ruột tới mức nói không nói được hết câu.
Đại đội trưởng nhăn mày, thầm mắng xui xẻo, vào nhà xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Dương Bảo Căn đã được chuyển lên giường, mùi trong phòng vẫn chưa bay đi hết, mặt đại đội trưởng hiện ra vẻ ghét bỏ, cũng càng coi thường Tề Quốc Tú hơn, đúng là ả dâm phụ.
“Bảo Căn à, con đừng dọa mẹ, con mau tỉnh lại đi..”
Mẹ Dương đau lòng lau nước mắt, Dương Bảo Căn nằm trên giường mặt mày tái mét còn hơn cả người chết, khóe miệng còn có chút máu.
“Vừa rồi mới tỉnh, phun máu xong lại ngất tiếp, đội trưởng, Bảo Căn không thể xảy ra chuyện gì được, thằng bé còn chưa cưới vợ, phải giữ lại hương khói cho nhà họ Dương!”
Mẹ Dương khóc sướt mướt nói.
Đại đội trưởng đưa tay xuống mũi Dương Bảo Căn xem thử, lòng trùng xuống, hô hấp yếu ớt, tình hình thật sự không tốt lắm.
“Đưa tới trạm y tế!”
Đại đội trưởng nói dứt khoát, gọi một số thanh niên trai tráng tới khiêng tấm ván cửa, nâng Dương Bảo Căn đi trạm y tế.
Không bao lâu sau, trong thôn đã trở nên vắng vẻ, một nhóm người đi trạm y tế, những người còn lại đi làm việc, chỉ còn Tề Quốc Tú vẫn nằm đó, trên người phủ quần áo.
Cơ thể cô ta đầy vết thương, ánh mắt tuyệt vọng chết lặng, một hồi lâu sau, cô ta mới từ từ bò dậy, khoác quần áo trở về nhà.
Đường Niệm Niệm nhảy từ trên cây xuống, vỗ tay rồi rời đi.
Quả nhiên kẻ ác đều có số phận của họ, cô chỉ dời chỗ ngủ của Tề Quốc Tú mà thôi, không làm gì cả, kết quả lại gây ra chuyện lớn như vậy, ông trời giúp sức mà!
Tên khốn Dương Bảo Căn kia có lẽ là đã bị phế rồi, bị đánh trúng huyệt thái dương, còn bị cha mẹ dốt nát chuyển lên trên giường, không chết cũng phải nằm liệt.
Còn về phần Tề Quốc Tú, bị mang tiếng giày rách, chắc chắn sẽ bị ly hôn, một người phụ nữ không có nhà mẹ đẻ, cũng không có nhà chồng, lại càng không có thanh danh, rất khó sống trong thời đại này.
Đường Niệm Niệm vô cùng chờ mong những tháng ngày thê thảm của Tề Quốc Tú trong tương lai, thậm chí còn hy vọng người phụ nữ này sẽ kiên cường sống thêm vài ngày.
Kẻ thù đều quá vô dụng, chết quá nhanh, Liễu Tịnh Lan chết rồi, cả nhà Tề Quốc Hoa cũng chết sạch, không còn tên cặn bã nào cho cô tập luyện, thật cô đơn.
Đúng rồi, vẫn còn Chu Tư Nhân ở bệnh viện tâm thần, không biết còn sống không nhỉ?
Đường Niệm Niệm tùy tiện nghĩ tới Chu Tư Nhân, đã đưa tới bệnh viện tâm thần được một tuần rồi, hai tú nhi kia chắc đã không hành chết anh ta đâu nhỉ?
Cũng không biết Thẩm Kiêu nhà cô có tiết lộ tin tức cho nhà họ Chu chưa?
Đường Niệm Niệm không để tâm, loại cặn bã như Chu Tư Nhân, nếu chết rồi thì thôi.
Cô đi đường tắt trong núi, ra bên bìa đường, không ai nhìn thấy cả, còn hái một sọt măng hổ gầm từ trên núi, bốn bề vắng lặng, cô lấy xe đạp ra, chậm rãi đạp về.
Nhà họ Chu ở Bắc Kinh.
“Tư Nhân vẫn chưa có tin tức, cha, Tư Nhân không thể xảy ra chuyện được!”
Con trai thứ hai của nhà họ Chu tìm ông cụ, trong mắt ừng ực nước mắt, ông ta có ba người con trai một người con gái, Chu Tư Nhân là đứa xuất sắc nhất, nếu Tư Nhân xảy ra chuyện, nhà hai sẽ không có cơ hội được lộ mặt nữa.
“Đã phái người tới Chư Thành rồi, đàn ông con trai khóc cái gì mà khóc!”
Ông cụ Chu ghét bỏ trừng mắt nhìn, hai đứa con trai, thằng lớn ngu, thằng hai hèn, không có đứa nào có ích.
Ông ta có năm đứa cháu trai, hai đứa cháu gái, đứa xuất sắc nhất chính là Chu Tư Lượng, tiếp theo là Chu Tư Nhân, ba đứa cháu trai khác, cháu đích tôn Chu Tư Minh học hành cũng khá giỏi, nhưng cơ thể quá yếu, chỉ có thể làm học giả.
Nhà họ Chu không cần học giả, ông cụ Chu đã sớm từ bỏ Chu Tư Minh, tập trung bồi dưỡng đứa cháu thứ hai là Chu Tư Lượng.
Nhưng hiện tại Chu Tư Lượng đã bị tàn phế, đứa cháu thứ ba là Chu Tư Nhân đi tìm bí dược của nhà họ Đường cũng mất tích.
Lúc này ông cụ Chu lòng nóng như lửa đốt, nhưng ông ta không thể hiện ra ngoài, hiện tại ông ta không thể hoảng được, phải ổn định trận tuyến.
Hai đứa cháu trai khác, một đứa hai mươi, một đứa mười tám, đều là công tử bột cà lơ phất phơ, bạn bè không ra gì thì nhiều, bạn gái cũng không thiếu, nhưng không làm được một chuyện gì đứng đắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.