Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 281:




Cuối cùng Chu Tư Minh và Liễu Kháng Nhật được sắp xếp tới nhà đại đội trưởng, bị cán bộ công xã cưỡng chế nhét vào.
Nhà khác thì Chu Tư Minh không chịu ở, chê dơ, cả thôn chỉ có nhà đại đội trưởng, với cả nhà Đường Niệm Niệm là sạch sẽ nhất.
Trong lòng đại đội trưởng cảm thấy ghê tởm còn hơn cả nuốt phải ruồi, ông ấy hoàn toàn không muốn kiếm ba đồng trợ cấp này, bác hai gái mắng đúng lắm, cha của loại người như Liễu Tịnh Lan có thể là người tốt gì chứ?
“Hai vị lãnh đạo à, nhà tôi đơn sơ nên thức ăn cũng không được ngon lắm, để hai vị lãnh đạo phải chịu khổ rồi!”
Đại đội trưởng phủ đầu trước, thức ăn nhà ông ấy không ngon như của nhà họ Đường, ông ấy cũng không cố ý lên trấn trên mua thịt, để bọn họ ăn theo nhà.
“Không sao!”
Chu Tư Minh không quá quan tâm tới đồ ăn, anh ta có dẫn theo trợ lý, nếu đồ ăn thật sự quá tệ, anh ta sẽ bảo trợ lý tới công xã mua đồ, không để bản thân phải chịu thiệt.
Đợi đoàn người đi xa, Đường Niệm Niệm chui ra từ tường sân, Mắt Kính Già (Liễu Kháng Nhật) gọi chàng trai âm u kia là chủ nhiệm Chu, hơn nữa họ Chu này còn có nét tương đồng với Chu Tư Nhân.
Đùng đùng tới đây tìm kiếm di tích lịch sử, lại còn là họ Chu, còn liên quan tới nhà họ Liễu.
Kết hợp ba điều này lại với nhau, đáp án vô cùng rõ ràng.
Đường Niệm Niệm cười lạnh, nhà họ Chu vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, nếu đám người kia đã muốn tìm báu vật, vậy cô sẽ chuẩn bị một phần quà lớn cho nhà họ Chu.
Chắc chắn sẽ khiến Chu Tư Minh phải ở lại Đường Thôn dài dài, qua mấy trăm năm sau, nói không chừng còn có thể biến thành người hóa thạch, đó cũng coi như báu vật.
“Phì, còn muốn lấy tiền mua chuộc bà đây, bà đây là loại người thấy tiền thì sáng mắt sao? Lão lưu manh không biết xấu hổ mới sinh ra loại nữ lưu manh, một đám không biết xấu hổ!”
Bà cụ Đường chống nạnh, chửi ầm lên theo phía đám người Chu Tư Minh rời đi.
Thật ra bà cụ đang đau lòng khi mất đi ba đồng tiền một ngày, còn có cả phiếu gạo một cân.
Bà ấy coi thường nhà họ Liễu, nhưng bà ấy không chê tiền nhà họ Liễu.
Đáng tiếc!
Hầy!
“Thím hai, Mắt Kính Già kia là cha của thanh niên trí thức Liễu đó sao? Bọn họ tới đây làm gì vậy?” Có người dân tò mò hỏi.
“Tới để đích thân khảo sát mộ!”
Bà cụ Đường tức giận phun ra một câu như vậy rồi trầm mặt trở vào nhà.
Hiện tại bà ấy tức giận ngùn ngụt, phải uống một bát trà lạnh lớn mới có thể hạ hỏa.
“Tôi biết này, nói là tới chỗ chúng ta để tìm di tích lịch sử.” Có thôn dân lớn tiếng nói.
“Chỗ chúng ta có di tích lịch sử gì chứ? Trước khi giải phóng đều bị thổ phỉ lấy hết rồi.”
“Bọn tiểu quỷ tử cũng tới, bọn tiểu quỷ tử đáng chết, táng tận lương tâm, nó cắt một miếng thịt trên lưng con heo nhà tôi ngay khi nó vẫn còn đang sống sờ sờ, cha mẹ tôi từ trên núi về, heo vẫn chưa chết, kêu ba ngày ba đêm mới tắt thở đấy.”
“Khi tiểu quỷ tử tới thì tôi mới mười tuổi, lúc biết tin thì vừa nấu cơm xong, còn chưa kịp ăn đã phải chạy lên núi, qua hai ngày sau mới trở về được, cả thôn bị chà đạp không còn thứ gì, nhà chúng tôi nói cơm trong nồi, cơm thì vẫn còn đó, nhưng lại có thêm một đống phân, mẹ bà bọn nó, bọn tiểu quỷ tử không thể chết tử tế, nhất định phải bị trời tru đất diệt!”
“Chúng ta ở trong núi còn đỡ, trong thành tệ hại hơn thế nữa, ngày nào cũng bị nổ bom, còn bị nhốt vào trong nhà rồi lấy súng bắn sạch, máu chảy thành sông, thật nghiệt ngã mà!”
...
Chủ đề của các dân làng đều bị bẻ cong, cùng nhau mắng chửi tiểu quỷ tử.
Chư Thành đã từng bị chiếm đóng, bị tiểu quỷ tử đốt phá, đánh cướp, gian dâm, phóng hỏa, không chuyện ác nào là không làm, bá tánh đâu đâu cũng căm thù tiểu quỷ tử tới tận xương tủy.
Giọng bàn tán của người dân dần dần đi xa, bọn họ cũng chỉ hứng thú nhất thời với người từ Bắc Kinh tới mà thôi.
Chu Tư Minh dắt theo mười mấy người, còn có vài công cụ khảo sát, ngoại trừ nhà đại đội trưởng, cũng có mấy hộ gia đình khác có người ở, sau khi cán bộ công xã thu xếp xong thì quay về công xã.
Ngày hôm sau, Chu Tư Minh dẫn người lên núi khảo sát, còn tìm một người trong Đường Thôn để dẫn đường, bọn họ vốn dĩ muốn để Đường Kiến Thụ dẫn đường, nhưng Đường Kiến Thụ từ chối, nói trong nhà máy còn nhiều việc, không thể phân thân ra được.
Cuối cùng, một hộ gia đình họ khác trong thôn đảm nhận công việc này, mỗi ngày một đồng cho việc dẫn bọn họ lên núi, mọi người trong thôn đều vô cùng hâm mộ.
Đám người Chu Tư Minh đi quanh núi cả ngày, không thu hoạch được gì, nhưng cũng không nhụt chí, nếu báu vật dễ tìm như thế thì không được gọi là báu vật.
Trời tối, Đường Niệm Niệm dẫn Phúc Bảo và Bách Tuế lên núi, cô lên đây để chuẩn bị một phần quà lớn cho đám người đó.
Chưa đây một tiếng, cô đã tìm được hang động báu vật của nhà họ Đường, còn tìm được cửa trước hang, sở dĩ lần trước không tìm thấy là vì cửa trước này bị dây leo chằng chịt che phủ.
Đường Niệm Niệm cầm dao cắt một nửa dây leo, để lại một nửa, lộ ra cửa hang mọc đầy rêu xanh, bên trong tối mù mịt, lối đi dẫn tới hang động chứa báu vật.
Cô chiếu đèn pin đi vào trong, trong hang vô cùng ẩm ướt, còn có tiếng nước nhỏ giọt, đi khoảng nửa tiếng mới tới được nơi chứa báu vật.
Cửa hang bị chặn lại bởi một cánh cửa đá, bên cạnh cửa còn có một cái lỗ nhỏ cỡ ngón tay, Đường Niệm Niệm cũng không biết vì sao lại như thế, ma xui quỷ khiến thế nào mà thọc ngón tay áp út bên phải vào đó, sau đó nghe được tiếng ‘cạch cạch’, cửa đá từ từ chuyển động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.