Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 43:




Toàn bộ cỗ máy trong không gian đều đã được điều chỉnh, sau khi Đường Niệm Niệm nối dây cáp xong, khởi động máy phát điện, qua một lúc sau mới bật nguồn máy phát điện.
Cô vào hệ thống một cách dễ dàng, dựa theo yêu cầu bản vẽ linh kiện, cô nhập các hướng dẫn gia công khác nhau và yêu cầu về độ chính xác vào đó, sau đó lắp đặt đầu công cụ thích hợp, đây đều là những nội dung công tác trong chuyến công tác cô từng đi.
Không hề khoa trương khi nói, cô có thể vận hành toàn bộ cỗ máy điều khiển kỹ thuật số trên thế giới.
Đường Niệm Niệm cố định linh kiện lại liền khởi động chương trình gia công, lại kéo nắp bảo vệ lên, vài phút sau, một linh kiện đã được gia công xong.
Cô lấy ra trắc vi kế đo lường độ chính xác, độ chính xác còn chính xác hơn yêu cầu của bản vẽ một chút, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.
Đường Niệm Niệm nhếch khóe miệng, tiếp tục gia công chín linh kiện còn lại.
Còn chưa đầy nửa tiếng đã hoàn thành xong tất cả.
Cái nào cũng có độ chính xác cao hơn so với yêu cầu của bản vẽ.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm càng nhếch cao hơn, khuôn mặt than có thêm chút thần thái, chỉ khi ở trong không gian, cô mới có thể hoàn toàn gỡ bỏ lớp ngụy trang, thật sự thả lỏng.
Cô đã hiểu được trình độ của các máy móc thời đại này, độ chính xác của cỗ máy gia công tinh vi cao không chắc có thể đạt được tới cấp tám hay không, nhưng tuyệt đối vượt qua cấp sáu, ít nhất là cấp bảy.
Đồng nghĩa với việc cô có được mấy trăm công nhân cấp bảy.
Không chỉ là công việc của thợ nguội, máy tiện, máy mài, máy phay, máy khoan, máy doa... Trong không gian cô có đủ hết, có thể xây dựng một nhà máy máy móc có độ chính xác cao.
Đường Niệm Niệm lấy vải bông bọc lại mười linh kiện đã được gia công xong, đặt trong không gian, tám giờ sáng ngày mai đem giao cho xưởng trưởng Vũ, thuận tiện thương lượng điều kiện.
Cô nhất định không làm chuyện làm ăn lỗ vốn, ưu đãi không đủ thì không cần bàn nữa.
Ở trong không gian không có chuyện gì làm, Đường Niệm Niệm dứt khoát lái máy kéo cày ruộng, cày một hơi hết mấy trăm mẫu, trồng hết số lúa mì và ngô còn lại rồi mới ra khỏi không gian.
Đã đến trưa, Đường Niệm Niệm vào một tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, gọi một chén thịt kho tàu, một đĩa cá hố om và một chén cơm lớn.
Thịt kho tàu và cá hố om đều là một đồng hai, cơm ba hào, còn lấy phiếu thịt một cân, phiếu gạo nửa cân.
Đường Niệm Niệm giao tiền và phiếu, ăn uống say mê, cắn một miếng thịt nạc mỡ đan xen, nước thịt tươi ngon tứa ra trong miệng, ngon đến mức khiến cô phải thở dài, nhắm mắt lại không nỡ nuốt xuống, thưởng thức vị ngon của miếng thịt.
Ba năm, cuối cùng cũng được ăn thịt kho tàu!
Ăn ngon thật!
Đường Niệm Niệm thưởng thức hồi lâu mới chịu nuốt thịt xuống, một miếng thịt một miếng cơm, lại ăn một miếng cá hố om, miệng cô không lớn, nhưng ăn vừa nhanh lại vừa mạnh, lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại trông rất đáng yêu.
Đặc biệt là quai hàm phồng lên của cô, nghiêm túc ăn cơm như thế, giống như hamster nhỏ đang cố gắng sống, khiến người khác nhìn thấy cũng muốn ăn nhiều thêm.
Các vị khách khác nhìn thấy Đường Niệm Niệm ăn cơm, cũng vô thức nuốt nước miếng, đều gọi món thịt kho tàu.
“Cô gái kia ăn ngon như vậy, thịt kho tàu chắc chắn rất ngon, chúng ta cũng gọi cái này đi.”
Ba người đàn ông ngồi bên trái có hai người mặc quân phục, một người khác mặc đồ cảnh sát, người đàn ông mặc đồ cảnh sát và quân phục đều khoảng ba mươi, chỉ còn lại một quân nhân rất trẻ tuổi, chỉ mới ngoài hai mươi.
Người nói chuyện là viên cảnh sát lớn tuổi, anh ta thấy Đường Niệm Niệm ăn ngon như thế, nước miếng đều chảy ra.
“Cá hố om nhất định cũng không tệ, lại gọi một phần đó với đậu hủ Tây Thi, đến Chư Thành nhất định phải ăn món này, Tiểu Thẩm ăn lần nào chưa?”
Thẩm Kiêu chính là quân nhân trẻ tuổi, rất cao, cho dù ở phương Bắc nhưng vẫn rất cao, làn da màu đồng, khí chất lạnh lùng trên người còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông giá rét tháng Chạp, vẻ lạnh lùng này cũng làm suy bớt vẻ đẹp trai và ngũ quan sắc nét của anh.
Một khuôn mặt đẹp như thế, lại vì quá lạnh lùng khiến không một cô gái nào dám nhìn anh, chứ đừng nói đến gần.
“Tôi từng ăn rồi, lúc nhỏ có sống ở Chư Thành vài năm.”
Thẩm Kiêu bình thản giải thích, anh tới đây để hợp tác với cảnh sát điều tra vụ án, không có hứng thú với bất cứ thứ gì ngoài công việc.
Cho nên, tới hiện tại anh vẫn chưa nhìn cô gái xinh đẹp ăn cơm rất ngon mà hai người họ nói.
Mắt nhìn thẳng, mặt vô cảm, ngồi còn thẳng hơn cả cây tùng, giống hệt như tượng băng.
Chu Kình và Ngụy Chương Trình bất lực nhìn nhau, bọn họ đã sớm nghe nói tính tình Thẩm Kiêu không tốt, nhưng không ngờ lại lạnh lùng như vậy, cho dù bọn họ đã từng gặp lửa đạn lão binh, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kiêu.
Mới chỉ hai mươi thôi nhỉ?
Còn nhỏ vậy mà đã có sát khí nặng nề như thế, có lẽ máu tươi của kẻ địch trên tay anh đã lên tới hàng trăm.
Danh tiếng Thẩm Kiêu vang khắp cả nước, rất nhiều quân khu đều muốn giành lấy anh, nhưng anh chỉ ở lại quân khu Thượng Hải, anh không nói lý do, nhưng dù có ai tới khuyên cũng không được.
Cho dù nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh có tới khuyên, anh cũng không nể mặt.
Quân khu Thượng Hải vui mừng vô cùng, mấy năm qua bởi vì có bảo bối Thẩm Kiêu, năm nào cũng được hạng nhất luận võ quân khu, Thẩm Kiêu chính là đại bảo bối của quân khu Thượng Hải, cho dù không nể mặt của quân trưởng, quân trưởng cũng không tức giận, còn cười ha ha cưng chiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.