Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 53:




Cháu gái này của bà làm gì cũng không giỏi, lười biếng là hạng nhất, nhưng mà mấy ngày qua ngược lại là biểu hiện tốt không ít, nhưng ấn tượng đã ăn sâu bén rễ mười bảy năm qua khiến bà cụ trong lúc nhất thời không thay đổi được.
"Nhà họ Tề sắp gặp xui xẻo rồi."
Đường Niệm Niệm hừ lạnh một tiếng, chờ từ trong thành trở về sẽ hành động.
Ngày tốt lành của Tề Quốc Hoa và Dương Hồng Linh bắt đầu đếm ngược rồi.
Bà cụ Đường liếc mắt, lười tranh luận, Tề Quốc Hoa và Dương Hồng Linh đã đăng ký kết hôn, sắp có thể đề bạt, cuộc sống sẽ chỉ càng ngày càng tốt, làm sao có thể gặp xui xẻo chứ?
Đường Niệm Niệm cõng cái gùi đi ra, trên đường gặp không ít thôn dân.
"Niệm Niệm lại vào thành?"
"Con bé Niệm có phải đã tìm được đối tượng trong thành hay không? Làm gì? Bao nhiêu tuổi?"
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi, có người quan tâm thật, cũng có người không có ý tốt chế giễu.
"Vào thành làm chuyện lớn, không vội tìm người yêu, đàn ông bình thường không xứng với tôi!"
Giọng điệu của Đường Niệm Niệm rất ngông cuồng, tạm thời không cân nhắc đến việc tìm đối tượng, cho dù muốn tìm, cũng ít nhất phải có tướng mạo hơn chàng lính ngày hôm qua mới được.
Trong đầu của cô xuất hiện một gương mặt tuấn tú băng lãnh, chính là Thẩm Kiêu đã gặp hôm qua, dáng dấp thật là dễ nhìn, dáng người cũng tốt, eo chân kia... Tuyệt đối là cực phẩm!
Đợi sau khi cô đi, các thôn dân đều cười to, cảm thấy Đường Niệm Niệm thật sự không có tự hiểu lấy mình.
Cho dù dung mạo xinh đẹp, nhưng chung quy chỉ là một con nhóc nông thôn, vẫn còn muốn tìm cán bộ trong thành hay sao?
Mơ mộng hão huyền!
Đường Niệm Niệm đến nhà đại đội trưởng mượn xe đạp, sau một tiếng, cô đã đến nhà máy Hồng Tinh, trực tiếp đến văn phòng xưởng trưởng.
Xưởng trưởng Vũ đã đến từ sớm, đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng liền nhìn xem thời gian.
Mặc dù không tin con bé ất ơ kia thật sự có bản lĩnh này, nhưng ông ấy vẫn ôm một chút chờ mong, lỡ như thì sao!
Nếu thật sự có thể hoàn thành, ông ấy coi như có thể hung hăng đánh vào cái gương mặt heo đáng ghét của xưởng trưởng Tiền!
Từ bảy giờ chờ đến tám giờ, xưởng trưởng Vũ ngồi không yên, bảo thư ký đi gọi Đường Mãn Ngân.
"Cháu gái anh đâu?"
"Nó về nhà rồi, không ở chỗ tôi."
Đường Mãn Ngân thành thật trả lời, cái mông ngồi trên ghế còn nhếch lên hơn nửa bên, nơm nớp lo sợ.
"Con bé không có ở trong thành?"
Xưởng trưởng Vũ bất tri bất giác lên giọng, nông thôn làm sao có thể có thợ nguội cấp tám, cho dù Chư Thành thật sự có thợ nguội cấp tám, vậy khẳng định là ở trong thành.
Ông ấy còn hoài nghi Đường Niệm Niệm có mối quan hệ ở thành phố Thượng Hải, hôm qua đi suốt đêm đến thành phố Thượng Hải gia công linh kiện cũng có thể, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, con bé này thế mà về quê?
"Không có... Không có ở."
Trên trán Đường Mãn Ngân đều là mồ hôi, hai cái đùi run lên, lo sợ bát cơm khó giữ được.
Hôm qua ông ấy không nên bị ma quỷ ám ảnh, dẫn cháu gái đến tìm xưởng trưởng, thiên linh linh địa linh linh, ngàn vạn phù hộ xưởng trưởng đừng giận chó đánh mèo lên ông ấy!
Đường Mãn Ngân kinh sợ ngồi xuống, tâm tình của xưởng trưởng Vũ từ chờ mong biến thành thất vọng, lại đến tự giễu.
Ông ấy thế mà thật sự tin tưởng một con bé ất ơ có thể tìm được thợ nguội cấp tám ư?
Ông ấy đường đường là một xưởng trưởng, thế mà bị cô nhóc lừa gạt!
Xưởng trưởng Vũ xùy một tiếng, đứng dậy chuẩn bị đến xưởng xem tiến độ của sư phụ Vương thì cửa gõ.
"Xưởng trưởng, đồng chí Đường đến rồi!" Thư ký đẩy cửa ra nói.
"Để cho con bé đi vào!"
Xưởng trưởng Vũ ngồi xuống, định nghe xem con bé này muốn qua mặt thế nào.
Đường Niệm Niệm đi đến, không chút hoang mang buông cái gùi xuống, từ bên trong ôm ra cái bao vải, sau khi mở ra, mười cái linh kiện sáng loáng lộ ra.
"Xưởng trưởng Vũ, để cho người kiểm nghiệm đi!"
Xưởng trưởng Vũ nhìn chằm chằm các linh kiện trên bàn, trước khi ông ấy lên làm xưởng trưởng, cũng đã làm việc trong phân xưởng hơn mười năm, những liên kiện này đẹp đến mức ông có thể nhìn thấy được, ngay cả khi không cần trắc vi kế.
“Thư ký Lý, gọi sư phụ Từ tới đây!”
Hô hấp của xưởng trưởng Vũ dần trở nên gấp gáp, sư phụ Từ là kiểm tra chất lượng cấp cao nhất trong nhà máy.
Năm phút sau, sư phụ Từ mang dụng cụ đến.
Ông ấy kiểm tra đo lường từng cái một, trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, không ai quấy rầy ông ấy.
Mười phút sau, sư phụ Từ đặt dụng cụ và linh kiện xuống, ngạc nhiên nói: “Xưởng trưởng à, cái này do ai gia công vậy? Độ chính xác hoàn toàn đạt tiêu chuẩn, còn tốt hơn cả sư phụ Vương!”
“Tất cả đều đạt tiêu chuẩn hả?”
Xưởng trưởng Vũ đè lại cơn vui mừng trong lòng, thận trọng hỏi, chỉ sợ vui mừng vô ích.
“Đúng vậy, độ chính xác đều giống nhau, không hơn không kém, tay nghề của sư phụ này quá ổn định, chắc chắn cấp bảy trở lên!”
Sư phụ Từ vô cùng kích động, ông ấy đã làm kiểm tra chất lượng ba mươi năm, đôi mắt như thước, tuyệt đối không nhìn nhầm.
Sư phụ gia công lô linh kiện này phải ít nhất cấp bảy, cũng có thể là cấp tám.
Tất cả mọi người trong văn phòng đều hít một hơi, Đường Mãn Ngân ngơ ngác nhìn chằm chằm cháu gái, trong lòng nóng như lửa đốt, con nhóc này thật sự quen biết đại sư phụ, cô quen biết bằng cách nào?
“Bây giờ xưởng trưởng Vũ đã tin cháu chứ?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Tin, trước đây là tôi thất lễ, đồng chí Tiểu Đường mau ngồi đi, thư ký Lý pha trà!”
Thái độ xưởng trưởng Vũ thay đổi chóng mặt, trước đó còn tự cao tự đại, hiện tại lại có chút lấy lòng, ông ấy muốn thông qua Đường Niệm Niệm để đào đại sư cấp tám thần bí kia về nhà máy để trấn nhà máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.