Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 61:




“Không sợ, lương một tháng của tôi được 98 đồng, lưng tôi cứng lắm!”
Đường Niệm Niệm trợn mắt, móc ra thẻ làm việc ở nhà máy máy móc Hồng Tinh, bên trên là bức ảnh chụp cô xinh đẹp như hoa, còn có tên của cô, cả ngành nghề--
Nhân tài đặc biệt.
Bởi vì việc của cô rất khó phân loại, nên xưởng trưởng Vũ đã yêu cầu văn phòng viết nhân tài đặc biệt, nhìn tên đoán nghĩa, nhân tài chuyên về những công việc đặc biệt.
Đường Niệm Niệm vẫy thẻ làm việc trước mặt hai cha con họ, lạnh lùng nói: “Thấy không? Tôi đây làm một tháng 98 đồng, một tháng anh chỉ có 20 đồng, lấy đâu ra mặt mũi tới nhà tôi khoe khoang vậy?”
“Cô làm 98 đồng? Không thể nào, Đường Niệm Niệm cô làm thẻ giả ở đâu đấy!”
Ánh mắt của Tề Quốc Hoa giống như đang nhìn một kẻ ngốc, nếu Đường Niệm Niệm nói làm công nhân tạm thời, anh ta còn tin, nhưng nhỏ ngốc này lại khoác lác lên tận trời, thế mà nói có tiền lương 98 đồng.
Cả Chư Thành có mấy ai được tiền lương cao như vậy?
Cha Tề và bà cụ Đường cũng không tin, cảm thấy Đường Niệm Niệm đang khoác lác.
“Tin hay không thì tùy, tôi không cần phải giải thích cho anh biết tôi làm gì, cút đi!”
Đường Niệm Niệm lười giải thích, cất thẻ làm việc, liếc mắt sang Bách Tuế.
“Gâu... Cút đi!”
Bách Tuế nhe răng nanh, dữ tợn sủa như điên, cha con Tề Quốc Hoa sợ tới mức lùi về sau vài bước, con chó này còn dữ hơn cả sói, lỡ như bị cắn một phát, có lẽ cắn gãy cả xương cốt.
Hai cha con hậm hực rời đi, trên đường đi vẫn còn thảo luận về tấm thẻ làm việc kia.
“Nhất định là giả, Đường Mãn Ngân làm công nhân tạm thời ở Hồng Tinh, nhất định là do ông ta làm giả thẻ.” Cha Tề cười nhạo, cảm thấy nhà họ Đường ngu không ai bằng.
Sau này Đường Thôn không còn là thiên hạ của nhà họ Đường, mà là do nhà họ Tề bọn họ định đoạt.
Tề Quốc Hoa cũng cảm thấy không thể nào, cười khinh thường.
Nhà họ Đường.
Bà cụ Đường đang dạy dỗ cháu gái: “Cái đồ ngốc này, khoác lác lớn họng như thế, không có con chó nào tin cái giấy làm việc tạm thời của cháu đâu!”
“Thật sự mà!”
Đường Niệm Niệm lấy tiền lương vừa lãnh hôm nay ra, những tờ tiền sặc sỡ làm lóe mù mắt mọi người.
“Tháng này chỉ tính hai phần ba, 63 đồng, bà ơi, cho bà hai mươi đồng.”
Đường Niệm Niệm lấy ra hai tờ đại đoàn kết, đưa cho bà cụ Đường.
Lại đưa cho Từ Kim Phượng năm đồng, dù nguyên thân không quá thân thiết với mẹ nuôi, tuy Từ Kim Phượng có tư tâm nhưng cũng không quá xấu xa.
“Mẹ cũng có? Cảm ơn Niệm Niệm!”
Từ Kim Phượng không khép được miệng, lòng tràn đầy hưng phấn cầm năm đồng, đây là lần đầu bà ta cầm nhiều tiền như vậy.
“Cho cha!”
Đường Niệm Niệm lấy ra hai bao thuốc lá Đại Thiên Môn mua trên huyện thành, đưa cho Đường Mãn Kim.
Đường Mãn Kim nghiện hút thuốc, nhưng không đủ tiền mua thuốc lá đầu lọc, nên trồng cây thuốc lá trên núi, phơi khô cắt thành từng sợi nhỏ, dùng giấy bài tập cũ cuộn lại rồi hút, cái đó vô cùng nồng, hút một hơi ho khan vài tiếng.
“Thuốc này ngon.”
Đường Mãn Kim vui sướng cười tươi, trong lòng còn ngọt hơn cả ăn mật, trong thôn này còn ai có phúc hơn ông ấy nữa?
Ông ấy có con gái hiếu kính Đại Thiên Môn.
Đường Mãn Kim gấp gáp mở một gói thuốc lá, rút ra một điếu châm lửa, rít một hơi thật lớn, ngậm trong miệng không nỡ nhả ra, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
“Chị hai?”
Đường Cửu Cân nhìn trông mong, người trong nhà đều có phần, cô bé thì sao?
“Cho em!”
Đường Niệm Niệm lấy ra một gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, đưa cho cô bé.
“Oa, là kẹo sữa! Em yêu chị hai nhiều lắm!”
Câu cửa miệng của cô bé lại cất lên, nhưng cái miệng nhỏ này thật sự rất ngọt, khóe miệng Đường Niệm Niệm nhếch lên, cảm giác đút cho cô nhóc này ăn cũng khá tốt.
“Cháu thật sự đi làm ở Hồng Tinh? Còn nhận lương 98 đồng?”
Đến tận bây giờ bà cụ Đường vẫn không dám tin, giống như nằm mơ, một cô nhóc như cháu gái, sao lại đột nhiên được nhà máy Hồng Tinh nhìn trúng?
Còn phát tiền lương cao như vậy?
“Tiền lương cũng đã lãnh, sao có thể là giả?”
Đường Niệm Niệm tức giận tới cạn lời.
“Vậy ngày mai cháu sẽ đi làm à? Hộ khẩu cũng chuyển vào thành?”
“Tháng sau sẽ chuyển hộ khẩu, cháu không đi làm, cháu là nhân tài đặc biệt, thời gian làm việc linh động.”
Người nhà họ Đường đều mang vẻ mặt mê mang, đồng loạt hỏi: “Nhân tài đặc biệt là làm gì?”
“Chính là những chuyện người khác không làm được, cháu sẽ làm!”
Đường Niệm Niệm dùng cách giải thích phổ thông, người nhà họ Đường cũng hiểu được.
Khuôn mặt chất phác của Đường Mãn Kim đầy kiêu ngạo: “Niệm Niệm từ nhỏ đã thông minh, nhất định có thể làm tốt!”
“Đúng vậy, lần nào thi Niệm Niệm cũng được một trăm điểm, cả công xã này không có ai học giỏi hơn con bé đâu.”
Hiện tại Từ Kim Phượng đã đeo một lăng kính dày đặc khi nhìn Đường Niệm Niệm, cho dù cô có nói gì cũng tin tuyệt đối.
Nhà máy Hồng Tinh là nhà máy lớn, nhất định sẽ không vô duyên vô cớ bỏ ra nhiều tiền như vậy, chứng tỏ con bé Niệm có chỗ hơn người!
Từ Kim Phượng có một toan tính nhỏ, đợi Đường Niệm Niệm có chỗ đứng vững chắc trong nhà máy Hồng Tinh, sau này lại sắp xếp cái bát sắt cho Ngũ Cân và Lục Cân, cho dù bà ta không sinh con trai cũng có thể hưởng phúc.
“Con bé Niệm này, cháu không thể làm chuyện xấu!”
Vẻ mặt của bà cụ Đường trở nên nghiêm nghị, bà ấy lo lắng cháu gái mình đi sai đường.
Trong thành có không ít người trẻ tuổi bị người ta dụ dỗ đi Cát Vĩ Hội, làm không ít chuyện xấu, con nhà người ta bà ấy không quan tâm, nhưng con cháu nhà họ Đường tuyệt đối không thể vào Cát Vĩ Hội kia.
“Bà ơi, ngày mai bà gọi cho chú hai là biết ngay!”
Đường Niệm Niệm không muốn giải thích, vẫn nên để chú hai nói với bà cụ đi.
Lúc này bà cụ Đường mới yên tâm, nếu thằng hai biết việc này, vậy chắc chắn không xảy ra chuyện gì.
“Bà đi gọi luôn bây giờ.”
Bà cụ Đường tính tình nôn nóng, không chờ nổi một khắc nào, vô cùng lo lắng chạy đi tìm đại đội trưởng.
Đại đội trưởng đã nằm lên giường, lại bị bà ấy cứng rắn kéo xuống.
“Bác hai gái, bác để cháu mang giày đã.”
Đại đội trưởng đứng chân trần dưới đất, vẻ mặt đầy bất lực.
“Tiểu Tam nhanh lên!”
Bà cụ Đường liên tục thúc giục, đại đội trưởng cầm chìa khóa, lê đôi giày vải tới văn phòng ủy ban thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.