Đường Niệm Niệm trở về phòng, ôm ra một chiếc ti vi đen trắng cũ, là loại mười bốn inch trong nhà đã dùng hồi đó, còn có mới bảy tám phần.
"Ti vi nhà cô đã hỏng nặng rồi, sửa phiền lắm, chiếc này cô lấy về dùng!"
Đường Niệm Niệm nhét ti vi vào trong n.g.ự.c tiểu đoàn trưởng Hứa, chiếc ti vi kia đã cháy khét rồi, còn không bằng thường chiếc khác.
Vợ chồng tiểu đoàn trưởng Hứa làm gì không biết ngại mà nhận, ti vi nhà bọn họ chỉ có mười một inch, chiếc này là mười bốn inch, hơn nữa mới hơn cái của nhà bọn họ, cái này rõ ràng là chiếm hời.
"Lấy về đi!"
Thẩm Kiêu lên tiếng.
Hai vợ chồng không còn dám lên tiếng, ngoan ngoãn ôm ti vi đi, sau lưng còn có Hứa Văn Bân “đi một bước ngoái đầu ba lần” đang đi theo, cậu bé không muốn trở về, cậu bé hi vọng chú Thẩm có thể cứu cậu bé.
Thẩm Kiêu không quan tâm cậu bé, nhà mình còn có ba đứa ranh con phải dạy dỗ.
Anh tóm ba đứa vào nhà, Đường Niệm Niệm lấy gia pháp ra, là một cây roi trúc mảnh.
"Tại sao làm hỏng ti vi?"
"Muốn mở ra nhìn xem có người tí hon hay không." Thẩm Lương trả lời.
Nhưng thật ra là Thẩm Trì nói, có khả năng trong ti vi chứa người tí hon, cho nên mới nhìn thấy nhiều tiết mục như vậy, sau đó cậu bé và Thẩm Nhan đã động lòng rồi, lựa chọn làm hỏng ti vi của nhà họ Hứa.
Thẩm Trì cảm kích nhìn anh cả một cái, cậu bé yêu anh cả nhất.
Đường Niệm Niệm thưởng cái m.ô.n.g của ba đứa bé này mấy roi trúc, lại hỏi tại sao phải đi đại tiện trong trái bí rợ.
"Bí rợ đun sôi sẽ giống cứt, không phân biệt được!"
Thẩm Trì nói lý do của cậu bé, cậu bé ghét nhất ăn bí rợ, nấu thì nhừ nhừ, giống như cứt, cho nên ngày đó cậu bé đã có ý nghĩ vô thực, muốn ị cứt vào trong trái bí rợ, xem xem người lớn có thể phân biệt bí rợ và cứt hay không.
Mỗi lần cậu bé có ý tưởng kỳ diệu, anh chị đều đặc biệt ủng hộ, không cần cậu bé ra tay, anh chị đã đều làm xong.
Đường Niệm Niệm dở khóc dở cười, cô thực sự không rõ trong đầu bọn trẻ con nghĩ cái gì, cô cố gắng xụ mặt, lại thưởng cho bọn nhỏ mấy roi trúc, Thẩm Lương và Thẩm Nhan đều dẩu môi, không rên một tiếng.
Thẩm Trì khóc đến nước mắt rưng rưng, tội nghiệp nhìn cha mẹ, ánh mắt kia khiến Đường Niệm Niệm không đành lòng ra tay.
"Gâu... Đừng đánh nữa!".
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Bách Tuế đến đây, chắn trước người ba đứa trẻ, đánh mấy lần là đủ rồi, sao có thể đánh mãi được, cũng đâu phải mẹ kế.
Phúc Bảo tha roi trúc trong tay Đường Niệm Niệm, bọn chúng thương ba đứa trẻ như con ruột, khẳng định không thể để cho người khác ức hiếp.
Đường Niệm Niệm cũng thuận thế mượn đà leo xuống, ba đứa trẻ cũng không làm chuyện ác người người oán trách gì, đánh mấy roi là được rồi.
Thẩm Kiêu phạt ba đứa trẻ đứng trên cọc gỗ trong sân, đứng đủ hai tiếng mới xong, hơn nữa về sau mỗi ngày cũng phải đứng hai giờ, đứng tròn một tháng.
Thẩm Lương, Thẩm Nhan đều không nói tiếng nào mà đứng, dù là đau đến nước mắt rưng rưng cũng không lên tiếng, Thẩm Trì liên tục rớt nước mắt, như một đứa nhóc đáng thương, khiến thím Trương đau lòng đến rơi nước mắt theo, nhưng không dám khuyên can.
Thím Trương nghĩ một hồi, chạy đến nhà Triệu Xuân Mai sát vách gọi điện thoại cho bà cụ Đường.
"Thím, thím đón Thẩm Lương, Thẩm Nhan, Thẩm Trì về chỗ thím ở mấy ngày đi, bọn nó gặp rắc rối rồi, phải chịu một tháng phạt lận, cánh tay bắp chân nhỏ đó, cái nào chịu được phạt…”
Thím Trương thêm mắm thêm muối nói thảm trạng của ba đứa trẻ, khiến cho bà cụ Đường ở bên kia đầu điện thoại đau lòng vô cùng, chỉ hận không thể lập tức chạy tới giải cứu cháu chắt bảo bối của bà ấy.
"Cái con bé đó càng ngày càng không tưởng nổi, khi còn bé nó làm biết bao chuyện xấu, tôi cũng chỉ đánh m.ô.n.g mấy cái, nhưng nó thì hay rồi, còn hung ác hơn mẹ kế, ngày mai tôi sẽ đến!"
"Thím đến nhanh, con giúp mấy đứa nhỏ giãn gân cốt, đáng thương, Thẩm Trì cứ rơi nước mắt mãi, con thấy mà lòng con xót."
Thím Trương dụi mắt một cái, không dám nói Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu làm không đúng, bà ấy đau lòng ba đứa nhỏ.
"Sáng mai tôi sẽ đến!"
Lòng bà cụ Đường tan nát, bà ấy thương nhất chính là Thẩm Trì, từ nhỏ đã yếu ớt, còn rất hiểu chuyện, đứa nhỏ ngoan như vậy sao có thể ra tay độc ác phạt nó chứ?
Ngày hôm sau, Đường Niệm Niệm còn đang ngủ đã nghe thấy giọng nói oang oang của bà nội cô.
"Bà cố nội, cánh tay con đau, xoa xoa!" Thẩm Trì nũng nịu.
Bà cụ Đường cứ xuýt xoa mãi không ngừng, đau lòng ba đứa trẻ không kịp, có điều khi ở trước mặt đứa nhỏ, bà ấy đã nói thế này: "Về sau đừng đi đại tiện vào trong bí rợ nữa, bí rợ là để ăn, chà đạp lương thực ông Thiên Lôi sẽ tức giận, sẽ cho sét đánh các con, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi!"
Ba đứa nhỏ đồng thanh vâng dạ, cái m.ô.n.g của bọn nó còn đau đây này, về sau chắc chắn sẽ không làm.
"Ti vi cũng không thể làm hỏng, một món đồ giá trị mấy trăm đồng, bị hỏng rất đáng tiếc, chúng ta không thể bại gia!"
"Không làm hỏng nữa!"
Ba đứa nhỏ đồng thanh vâng dạ rất ngoan, dù sao bọn nó đã phá rã ra hết rồi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi, về sau chắc chắn không làm hư nữa.
Đường Niệm Niệm nghe là biết, khẳng định là thím Trương gọi điện thoại mách lẻo rồi.