Trong khi Tưởng Gia Linh cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho ông Tưởng, liền bị lời nói của cô làm cho sựng lại…
…“Mẹ, mẹ nó nói vậy là sao chứ…”…
…“Chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện gì rồi, nên bố mới không có thời gian để ăn cơm như vậy…”…
…“Mẹ…”…
Tưởng Gia Linh liền quay sang nhìn mẹ mình đầy lo lắng nói…
…“Con gái ngoan, đừng tin những gì con khốn đó vừa nói…”…
…“Nó chỉ đang lừa chúng ta mà thôi, mục đích cuối cùng của nó, cũng chỉ muốn chúng ta mất bình tĩnh mà gây ra chuyện mà thôi…”…
…“Đến lúc đó bố con sẽ tức giận đuổi chúng ta đi, còn nó sẽ ngồi không mà hưởng lợi …”…
Mẹ kế liền lên tiếng trấn an Tưởng Gia Linh, không muốn con gái mình bị những lời nói của Tưởng Gia Tuệ đang cho mất bình tĩnh…
…“Vậy sao, bà thật sự nghĩ vậy sao…”…
…“Được thôi, tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở các người mà thôi, nếu các người không tin thì thôi vậy…”…
…“Tôi cũng không rảnh đâu ở đây nói chuyện phiếm với hai người…”…
Nhìn đồng hồ đã đến giờ đi làm, Tưởng Gia Tuệ liền nhanh chóng rời khỏi, không muốn nán lại thêm nữa…
Trước khi rời đi không quên giơ tay lên ra dấu tạm biệt…
Mà hai mẹ con dì ghẻ lúc này lại không ngừng lo lắng, gọi mấy cuộc nhưng ông Tưởng vẫn không nhắc máy…
Tưởng Gia Linh lúc này không thể không tin những gì mà Tưởng Gia Tuệ vừa nói là thật, cô ả liền mếu máo nhìn mẹ mình lên tiếng…
…“Mẹ ơi bố không nghe máy của con…”…
…“Không phải những gì con khốn Gia Tuệ vừa nói là thật đấy chứ…”…
…“Không có chuyện đó đâu, con đừng quá lo lắng, chắc bố con đang họp nên mới không nghe máy thôi…”…
…“Khi nào họp xong chắc chắn bố sẽ gọi lại cho chúng ta mà…”…
Mặc dù trong lòng mẹ kế cũng đang rất lo lắng, nhưng vẫn cố trấn an con gái mình…
…“Nhưng hình như hôm qua bố không về nhà thì phải…”…
Mẹ kế ngay lập tức bất ngờ liền trợn to mắt nhìn Tưởng Gia Linh nói, đến ngay cả mẹ kế cũng biết chuyện này…
…“Sao con biết hôm qua bố không về nhà chứ…”…
…“Hôm qua con thức đến khuya đợi bố về, muốn nâng nỉ bố cho mẹ con mình ra ngoài, nhưng đợi đến lúc ngủ quên luôn vẫn không nhìn thấy bố…”…
…“Lúc sáng quản gia Triệu có mang bữa sáng lên cho chúng ta, con đã hỏi bà ta, bà ta cũng bảo hôm qua bố không về nhà…”…
…“HuHu…”…
Tưởng Gia Linh vừa nói vừa khóc nức nở, lo lắng công ty đã xảy ra chuyện gì, nếu thật là như vậy thì sau này cô ta phải làm sao đây…
Tưởng Gia Linh đã quen sống sung sướng từ nhỏ đến lớn, nếu thật sự công ty phá sản thì làm sao cô ta sống nổi đây…
Mẹ kế sau khi nghe thấy vậy cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, muốn bước ra ngoài đi tìm ông Tưởng, nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại…
…“Phu nhân bà không được ra ngoài…”…
…“Nhưng tôi muốn ra ngoài tìm lão gia, các người mau tránh ra ngay cho tôi…”…
… “Xin lỗi đây là lệnh của lão gia, chúng tôi không thể làm trái …”…
Cố gắng chống cự đến đâu cũng không được, mẹ kế tức giận chỉ có thể vào trong phòng ngồi chờ đợi, nhưng đợi mãi cũng không thấy ông Tưởng gọi lại…
Ngay lúc này hai người bọn họ đã thật sự đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại trong phòng…
Mà Tưởng Gia Tuệ lúc này cũng đến tập đoàn Bạch thị, mọi người đều tỏ ra rất hòa nhã với cô, mà cô cũng hiểu rõ vì sao họ lại thân thiện với mình như vậy…
Tất cả cũng chỉ vì họ nghĩ Tưởng Gia Tuệ là người đặc biệt của Bạch Thiếu Thần, nên không ai dám đắc tội với cô…
Sau đó vì không biết hôm nay mình sẽ đến bộ phận nào để làm việc, nên đã đến thẳng phòng chủ tịch…
Giống như lần trước, theo thói quen Tưởng Gia Tuệ không thèm gõ cửa mà trực tiếp mở cửa bước vào…
Mà bên trong lúc này Bạch Thiếu Thần đã đợi cô khá lâu rồi, ngay khi cánh cửa vừa mở ra, anh đã biết là Tưởng Gia Tuệ đến…
Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, sau đó lại nhìn về phía cô bằng ánh mắt vui vẻ lên tiếng…
…“Đến rồi sao, rất đúng giờ đấy…”…
…“Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, đâu thể đến trễ được…”…
…“Mà công việc của tôi hôm nay là gì vậy…”…
Tưởng Gia Tuệ liền nhìn anh bằng ánh mắt đầy tự tin lên tiếng…
Trong khi Bạch Thiếu Thần lại quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, quả thật hôm nay cô ấy rất xinh đẹp…
…“Làm trợ lý cho tôi…”…
Mặc dù say đắm bởi vẻ đẹp của cô, nhưng anh vẫn không quên quay lại việc chính…
…“Làm trợ lý cho chủ tịch sao, nhưng tôi sợ mình sẽ không làm được…”…
…“Tôi chỉ muốn làm một nhân viên trong phòng kinh doanh mà thôi, tôi mới đi lên bằng chính thực lực của mình có được không…”…
Tưởng Gia Tuệ nghe thấy mình sẽ làm trợ lý cho anh thì vô cùng kinh ngạc, mục đích của cô đến đây chỉ muốn làm một nhân viên nhỏ mà thôi…
Ngay lập tức Bạch Thiếu Thần liền lên tiếng từ chối…
…“Không được, nếu em vào phòng kinh doanh làm việc, sẽ không thể tiến bộ được…”…
…“Tại sao chứ…”…
… “Cả tập đoàn này ai chẳng biết em và tôi thế nào với nhau, nếu em vào đó mọi người sẽ vì không muốn đắc tội với tôi, chắc chắn sẽ giao những việc nhỏ nhặt cho em làm…”…