Xuyên Sách: Tiểu Tình Nhân Bá Đạo Của Bạch Thiếu

Chương 50:




Tưởng Gia Linh nhìn về phía chiếc xe màu đen phiên bản giới hạn, cả người như tức điên lên, trong lòng không ngừng mắng chửi…<code> ***Khốn kiếp, tại sao con khốn này lại may mắn như vậy chứ, nhìn chiếc xe đắc tiền thế này, chắc chắn người bên trong cũng phải rất giàu có*..** </code>
Trong khi Tưởng Gia Tuệ của bây giờ cũng đâu phải dạng người dễ chọc vào, cô liền hất tay mạnh
một cái…<code> "*Tránh ra*..." Khiến cho Tưởng Gia Linh cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe sang kia, bất ngờ mà ngã nhào ra đất đầy đau đớn... "*Á*...." "*Bố mẹ ơi, con khốn Gia Tuệ muốn giết con, huhu*...." </code>
Tưởng Gia Linh vì muốn để cho người trong xe, nhìn thấy sự độc ác của Tưởng Gia Tuệ, Lâm không ngừng khóc hét gọi bố mẹ…<code> "*Gia Linh con có bị thương ở đâu không vậy*..." "*Để mẹ xem nào, ngoan đừng khóc*.." Mẹ kế vừa ở bên trong bước ra, nghe thấy tiếng hét của Tưởng Gia Linh liền để hết đồ đạc sang một bên, nhanh chóng chạy đến xem cô ả có làm sao không..." "*Diễn cũng giỏi quá đấy*..." "*Nhưng tôi về đây là để thu dọn đồ, không rảnh rỗi ở đây xem các người diễn trò đâu*..." Trong khi đó Tưởng Gia Tuệ vừa nhìn đã biết cô ả đang làm trò, liền nhếch môi cười khiển nhìn về phía mẹ kế và ông Tưởng... Ngay khi dứt Tưởng Gia Tuệ liền xoay người chuẩn bị đi vào trong, nhưng chưa kịp đi đã bị lời nói của ông Tưởng giữ lại... "*Đứng lại*..." "*Mày có còn là con gái của tao nữa không vậy*..." "*Sao lại đẩy em mày té ngã như vậy hả, mau quay lại xin lỗi Gia Linh ngay cho tao*..." Ông Tưởng nhìn thấy thái độ khác lạ của Tưởng Gia Tuệ, lại nghe thấy cô đang qua lại với đại gia thì càng giận dữ hơn... "*Nếu tôi không xin lỗi thì sao*..." Tưởng Gia Tuệ liền quay lại nhìn về phía ông Tưởng, giọng điệu thách thức lên tiếng... "*Mày dám*...." "*Nếu mày còn không mau xin lỗi Gia Linh, vậy thì bất đầu từ bây giờ mày không còn là con gái của tao nữa, cũng không phải người nhà họ Tưởng*..." Ông Tưởng vô cùng tức giận khi Tưởng Gia Tuệ được đại gia bao nuôi, trong khi đó Tưởng Gia Linh đã dùng rất nhiều cách, nhưng lại chẳng thể lấy lòng được ai cả.. Mà Tưởng Gia Tuệ lúc này, sau khi nghe thấy mấy lời vừa rồi của ông Tưởng, chỉ mỉm cười đầy khinh bỉ.... Mặc dù trong lòng có một chút đau nhói, có lẽ nguyên chủ của thân thể này cũng đã cảm nhận được.. Trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện mà trước đây ông Tưởng từng đối xử với mình, có giống người bố dành cho con mình hay không... Tưởng Gia Tuệ không kìm được mà lên tiếng hỏi ngược lại ông Tưởng.... "*Hứ, từ trước đến nay, ông có từng xem tôi là con gái của ông sao*..." "*Ông có từng yêu thương tôi như Tưởng Gia Linh hay không*..." "*Từ lúc tôi sinh ra đến giờ, ông có từng chăm sóc cho tôi được ngày nào hay không, hay giao hết cho bảo mẫu*.." "*Những lúc tôi bệnh, tôi cần sự quan tâm, hỏi han của ông thì ông đang ở đâu*.." "*Ngay cả những lúc họp phụ huynh ở trường, ông cũng chưa từng đến, chỉ có bảo mẫu đến đấy*.." "*Ngay lúc này chỉ vì Tưởng Gia Linh té ngã, ông lại muốn từ bỏ tôi, ông có từng công bằng với tôi chưa*.." </code>
Những giọt nước mắt của Tưởng Gia Tuệ bắt đầu rơi xuống, ánh mắt chứa đựng rất nhiều sự ấm ức, cũng như rất nhiều câu hỏi muốn hỏi ông Tưởng…<code> "*Chuyện này*..." </code>
Ông Tưởng nghe thấy những lời này của Tưởng Gia Tuệ, tuy có chút chột dạ…<code> Nhưng sau đó liền trở mặt đi đến chỗ Tưởng Gia Tuệ lên tiếng.... "*Mày cũng như mẹ mày thôi, tất cả chỉ là một lũ cản trở sự nghiệp của tao*..." "*Nếu mẹ mày không chọn sinh mày ra thì bà ta đâu phải chết, cũng không phải vì mày thì bà ta đã thay tao gánh toàn bộ số nợ của Tưởng thị rồi*.." "*Đâu phải khiến tao điêu đứng một thời gian mới có thể trả hết*..." Ông Tưởng tức giận khi nhắc đến chuyện ngày trước, hận đến nỗi muốn giết chết Tưởng Gia Tuệ ngay khi cô vừa chào đời... "*Ông có còn là con người không vậy*.." "*Nếu không có mẹ tôi, ông liệu có được như bây giờ không hả*..." "*Bà ấy hi sinh vì ông nhiều như vậy, đến cuối cùng thì sao, ông lại phản bội bà ấy, trong lúc bà ấy đang có thai, ông lại qua lại với bà ta mà sinh ra Tưởng Gia Linh*.." Tưởng Gia Tuệ vừa nói vừa chỉ tay về phía mẹ kế.... "*Ngay cả lúc bà ấy chết đi, nơi đặt bàn thờ vị cũng không có, nếu không có ông ngoại mang bài vị bà ấy về nhà, liệu có phải mẹ tôi phải làm con ma lang thang ngoài đường không hả*..." Tưởng Gia Tuệ không ngừng phát điên mà hét lớn, bao nhiêu nỗi uất ức của nguyên chủ bất ngờ bọc phát mạnh mẽ... "*Con khốn mày dám ăn nói với tao như vậy hả*.." "*Đồ mất dạy, dẫu sao tao vẫn còn là bố của mày đấy*..." "*Chát*..." Ông Tưởng tức giận liền ra tay tát vào mặt Tưởng Gia Tuệ một cái đầy đau đớn, khi nghe thấy cô đang không ngừng trách móc mình... "*Haha*..." "*Được lắm, xem như cái tát này, tôi trả lại công sinh thành cho ông đấy, bắt đầu từ bây giờ, tôi với ông không còn quan hệ gì nữa cả*.."</code>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.