“Cũng may là tôi mạng lớn, nếu không bây giờ người ngồi đây cùng cậu là một cái xác lạnh lẽo rồi…”
“Sau ngày hôm đó cô ta lẫn trốn rất giỏi, nghĩ rằng có thể ỷ vào sự bảo vệ của ông trùm Hà Nam, thì mình sẽ không thể làm được gì cô ta…”
“Nhưng cô ta không ngờ rằng, mình đã huy động toàn bộ lực lượng ở Hà Thành, ngay cả lực lượng trong quân đội để làm khó ông trùm Hà Nam…”
“Ông ta vì không muốn tổn hại đến những chuyện làm ăn của mình, nhanh chóng bắt trói Tưởng Gia Linh mang đến đây…”
“Mình cũng biết rõ, cô ta là em gái của chị dâu nên không thể tùy tiện ra tay được, nên mới gọi cậu đến đây hỏi ý kiến…”
Này khi dứt lời Tôn Minh Hạo liền quay sang nhìn Bạch Thiếu Thần hỏi ý…
“Thì ra là như vậy…”
Sau đó Bạch Thiếu Thần liền bước xuống cạnh Tưởng Gia Linh, nhìn cô ta đầy chán ghét lên tiếng…
“Tưởng Gia Linh có phải tôi đã quá lương thiện với cô rồi không…”
“Cho nên cô mới được nước lấn đến như vậy, xem ra không trừng trị cô thì cô không biết sợ đúng không…”
Mà Tưởng Gia Linh lúc này lại không ngừng vùng vẫy, cố chống cự lại sự khống chế của đám đàn em, muốn lao đến tấn công Bạch Thiếu Thần ngay…
Nhưng cho dù cô ta có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được, chỉ biết tức giận mà hét lớn…
“Bạch Thiếu Thần anh đừng để tôi thoát ra được khỏi đây, nếu như anh để tôi thoát ra được thì người đầu tiên tôi báo thù sẽ là con khốn Tưởng Gia Tuệ đấy…”
“Tôi sẽ khiến cho nó sống không bằng chết, haha…”
Tưởng Gia Linh như phát điên lên, không ngừng gào hét lên, như muốn giết chết Tưởng Gia Tuệ ngay lập tức…
“Nếu cô đã nói như vậy rồi, thì tôi chắc chắn không thể để cô tiếp tục sống nữa, tôi không muốn người phụ nữ tôi yêu phải gặp bất cứ nguy hiểm gì cả…”
Bạch Thiếu Thần nói xong thì liền đứng dậy rời đi, trước khi đi không quên căn dặn Tôn Minh Hạo…
“Chuyện ở đây giao lại hết cho cậu đấy…”
“Xử lý sạch sẽ một chút, đừng để tôi nhìn thấy cô ta thêm lần nào nữa…”
“Được lời này của cậu, mình cần gì mà phải nương tay nữa chứ…”
“Cậu yên tâm mình sẽ không làm cậu thất vọng đâu…”
Ngay khi nhận được đáp án từ anh, Tôn Minh Hạo liền nhếch môi cười đắc ý, không ai biết rằng cậu thích nhất là trừng phạt những kẻ phản bội cũng như kẻ thù của mình…
Sau đó Bạch Thiếu Thần cũng nhanh chóng rời khỏi, lập tức lái xe đến bệnh viện với Tưởng Gia Tuệ…
Còn ở bên này, Tưởng Gia Tuệ vừa đến nơi, thấy tình hình ông ngoại không được tốt lắm, liền nhanh chóng dìu ông ngoại ra taxi đến bệnh viện ngay…
Trên đường đến bệnh viện không may bị tắt đường, phía trước đang xảy ra tai nạn, nên các phương tiện phía sau bị kẹt cứng lại…<code> Tưởng Gia Tuệ nhìn thấy sắc mặt ông ngoại lúc này trông rất nhợt nhạt, thì vô cùng lo lắng, cô liền ngó đầu ra ngoài xe quan sát... Cả một đoạn đường dài kẹt cứng, chiếc xe muốn nhích lên một chút cũng rất khó, cô chỉ đành làm liều một phen vậy... Tưởng Gia Tuệ vội vàng dìu ông ngoại xuống xe, chất vật dìu ông đi về phía trước để bắt xe khác... Cũng may đi được một lúc đã có người đến giúp đỡ, mà lúc này Quách Đình cũng chờ người lái xe đến đón, thì nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đang khó khăn dìu một ông cụ trong rất gấp gáp.. Quách Đình liền không kiềm được lòng thương người mà bước đến ngõ ý muốn giúp đỡ cô gái... "*Cô gái, ông cô bị làm sao vậy*..." "*Ông tôi đang không khỏe, tôi phải nhanh chóng đưa ông đến bệnh viện, nhưng ngay lúc này lại kẹt xe, tôi chỉ có thể dìu ông đến chỗ không còn kẹt xe, bắt xe khác đến bệnh viện mà thôi*.." Lúc đầu Tưởng Gia Tuệ cũng có chút nghi ngờ người đàn ông này, nhưng ngay lúc này cô không thể làm gì được nữa, vẫn rất cần có người như anh ta giúp đỡ, nhanh chóng đưa ông ngoại đến bệnh viện... "*Hay là để tôi giúp cô một tay vậy*..." "*Nào đỡ ông ấy lên lưng tôi, tôi cõng ông ấy đi sẽ nhanh hơn*.." "*Ừm vậy thì cảm ơn anh quá*..." Sau đó Tưởng Gia Tuệ dìu ông ngoại dựa lên lưng để Quách Đình cõng đi, còn cô thì chạy theo phía sau.. Cả hai rất nhanh đã chạy đến đầu đường, mà lúc này tài xế của Quách Đình cũng vừa hay lái xe đến... Bọn họ nhanh chóng đỡ ông ngoại ngồi vào xe, lập tức đến bệnh viện ngay... Ông ngoại sau khi đến bệnh viện thì được đưa vào phòng cấp cứu ngay, ở bên ngoài Tưởng Gia Tuệ cùng Quách Đình vẫn không đang chờ đợi... Qua một lúc sau, cánh cửa phòng cấp cứu cũng đã được mở ra, Tưởng Gia Tuệ liền đứng dậy, bước đến hỏi bác sĩ xem ông ngoại thế nào rồi... "*Bác sĩ ông của tôi thế nào rồi*.." "*Bệnh nhân không sao, người nhà không cần lo lắng, ông ấy chỉ là bị rối loạn đường ruột dẫn đến đau bụng dữ dội mà thôi*.." "*Nhưng ông ấy đã lớn tuổi rồi, cần phải quan sát đến sáng mai, người nhà phải thật chú ý, nếu đêm nay ông ấy không sốt thì ngay mai có thể xuất viện*.."</code>