Cuốn tiểu thuyết cũng vì vậy mà bay lên cao, sau đó rơi thẳng xuống người cô, mà lúc này trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vài tia sét cực sáng...
Đánh thẳng trực tiếp vào cuốn tiểu thuyết, rồi xuyên qua người cô, Tưởng Gia Tuệ ngay lập tức bất tỉnh.....
Mà cuốn tiểu thuyết lúc rơi xuống người cô lại đúng ngay phần nam chính và nữ chính xảy ra quan hệ...
Tưởng Gia Tuệ càng không ngờ mình lại xuyên vào sách, ngay lúc nào không xuyên, lại xuyên đúng lúc bị người ta ăn sạch..
Mà người đàn ông này cũng đẹp trai thật đấy, đẹp hơn cả những gì mà cuốn tiểu thuyết miêu tả, ngủ với anh ta mình cũng không thiệt thòi lắm...
Nếu anh ta thích cơ thể của mình như vậy thì cô chỉ cần chiều chuộng anh ta một chút, còn sợ gì mà không tìm được cơ hội để báo thù chứ...
Mà người đàn ông lúc này vẫn không ngừng vận động, sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt thẩn thờ suy nghĩ gì đó của cô thì nhíu mày...
Không một chút thương tiếc mà đẩy mạnh một cái, khiến cho người con gái đau đớn mà hét lên, cũng nhờ vậy mà bị kéo về thực tại...
"Á..anh làm gì vậy, đau đấy, anh không thể nhẹ nhàng một chút sau.."
Mà Bạch Thiếu Thần sau khi nhìn thấy người con gái hét to như vậy thì vô cùng hài lòng, đây xem như là trừng phạt cho cái tội xém chút làm anh mất vui...
"Cô gái à, những lúc thế này em không nên nghĩ đến những chuyện khác, tốt nhất nên tập trung vào, nếu không ngày mai em muốn tự bước đi bằng đôi chân của mình cũng khó lắm đấy.."
Bạch Thiếu Thần cười gian xảo ghé sát vào tai cô mà thì thầm, cũng như một lời cảnh cáo vậy...
Mà Tưởng Gia Tuệ lúc này cũng đã nhận ra là anh ta đang cảnh cáo mình, sau đó liền vòng tay lên cổ anh ta mà nũng nịu..
"Bạch tổng, anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.."
"Bây giờ người ta đã tập trung rồi anh có thể nhẹ nhàng một chút được không.."
Tưởng Gia Tuệ nói dứt lời thì áp môi mình vào môi anh hôn nhẹ một cái, khiến cho người đàn ông như được tiếp thêm sức lực...
Nếu đã lỡ rơi vào hoàn cảnh này rồi, thì cô chỉ đành trở thành một bạch liên hoa, thu hút đám ong bướm đến quay quanh vậy..
Đối với sự phối hợp này của người con gái, khiến anh vô cùng hài lòng, cảm giác kích thích đến cao độ...
Cả hai không ngừng quấn chặt lấy nhau, đủ mọi tư thế, mồ hồi nhễ nhại khắp người vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt...
Qua một lúc như sắp đạt đến cao trào, người đàn ông không ngừng đẩy mạnh liên tục, động tác nhanh đến nỗi làm người con gái thoải mái đến ưỡn cong người...
"Ưm..ư..a..."
"Ư..a..."
Sau đó gầm lên một tiếng, cả hai cùng nhau đạt đến cao trào, tiểu Thần lập tức phóng thích hết tất cả tinh binh khỏe mạnh của mình vào trong u cốc...
Đến khi cảm thấy tất cả đều đã vào hết trong u cốc, thì anh mới từ từ kéo tiểu Thần Thần ra ngoài, để nó nghỉ ngơi...
Mà u cốc lúc này cũng như không thể chứa hết toàn bộ tinh binh của anh, mà trào ra miệng cốc một ít...
Bên trong cơn thủy triều còn lẫn vào một ít máu tươi, điều này chứng tỏ Tưởng Gia Tuệ cô đã hoàn toàn thuộc về Bạch Thiếu Thần...
Người con gái cũng vì quá mệt mỏi mà nằm yên trên giường, người đàn ông cũng ngã sang một bên để nghỉ ngơi..
Khoảng năm phút sau, Tưởng Gia Tuệ cũng đã gần như lấy lại sức, cô liền ngước lên nhìn Bạch Thiếu Thần, bàn tay hư hỏng không ngừng vuốt ve bé hạt tiêu của anh mà thì thầm...
"Bạch tổng à.."
"Những lúc thế này cứ gọi tôi là Thiếu Thần.."
Bạch Thiếu Thần đang nhắm chặt hai mắt dưỡng thần nghe cô gọi mình là Bạch tổng thì có chút khó chịu..
Trực tiếp bắt lấy cái tay đang quậy phá lung tung của cô lại, nắm chặt lên tiếng...
"Ờ Thiếu..Thiếu Thần tôi có thể hỏi anh một việc được không.."
Tưởng Gia Tuệ có hơi giật mình với hành động của anh, giọng nói có phần lấp bấp, không ngờ anh lại có sở thích kì quái như vậy...
"Việc gì nói đi..."
Bạch Thiếu Thần vẫn nằm yên như vậy, bàn tay giữ chặt bàn tay cô, khiến cô muốn rút lại cũng không được...
"Theo như tôi biết thì anh không gần nữ sắc, mà phải nói đúng hơn là anh không thể.."
"Vậy chuyện hôm nay là thế nào vậy, anh đừng nói với tôi là do..tại xuân dược đấy nhé.."
Tưởng Gia Tuệ mặc dù biết rất rõ nam chính chỉ có phản ứng với mỗi mình, nhưng vẫn muốn hỏi lại...
Để biết anh thật sự cần mình này đến mức nào, như vậy đối với việc báo thù của cô sẽ dễ dàng tính toán hơn...
"Xuân dược sao, mấy thứ này chẳng là gì đối với tôi cả.."
"Chỉ có thứ này của em, không biết vì sao tôi không thể khống chế được chính mình, cả tiểu Thần Thần cũng vậy.."
Bạch Thiếu Thần vừa nói vừa quay lại nhìn cô, bàn tay hư hỏng không ngừng vuốt ve bờ vai mảnh khảnh của cô gái..
Sau đó liền không nói không rằng, vả mạnh một cái vào cặp bưởi chín mọng, đến nỗi in hằn cả dấu tay...
"Á, anh lại phát điên gì nữa vậy..."