Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 108:




Giang Diệu Diệu đã làm xong hết mọi việc trong nhà nên đành phải tự mình tìm việc khác để làm.
Lục Khải Minh cảm thấy hứng thú, bước tới ngồi xổm xuống.
"Chúng ta còn lại bao nhiêu? Có thể kéo dài được bao lâu nữa?"
"Còn phải xem tình huống."
"Hả?"
"Nếu là ăn uống tiết kiệm sống dở c.h.ế.t dở thì có thể kéo dài được một tháng, nhưng nếu muốn ăn ngon uống tốt thì nhiều lắm chỉ có thể trụ được một tuần, anh muốn chọn cái nào? Tôi muốn chọn cái sau.”
Con người thực sự là một giống loài rất ngoan cường, có thể sống hai tuần mà không cần ăn và một tuần mà không cần uống nước.
Trước khi tận thế xảy ra, cô thường thấy tin tức nói vậy, bị lạc trong rừng cũng có thể sống được mấy tháng trời chỉ bằng cách ăn cỏ và uống nước suối.
Bọn họ cũng có thể sống giống như vậy, nhịn đến lúc đói đến không chịu nổi mới ăn một miếng, nhất định có thể kéo dài thật lâu.
Nhưng vấn đề là sống ở mạt thế không thể ra ngoài, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào đã rất bức bí rồi, còn ăn uống khổ sở thì sống để làm gì nữa.
Giang Diệu Diệu nhìn anh, Lục Khải Minh nói: "Tất nhiên là chúng ta phải ăn ngon uống tốt, nếu không khi gặp phải zombie chúng ta sẽ không còn sức phản kháng."
Cả hai người đều nhất trí, Giang Diệu Diệu gật đầu, đặt thùng giấy lại chỗ cũ.
"Cơm tối nấu xong rồi, chúng ta cùng ăn đi."
Bọn họ đi xuống bếp, khi đi ngang qua cửa sổ cô cố ý không nhìn ra ngoài.
Tiếng zombie nghe rất rõ, không chừng đã vào đến trong sân rồi.
Cô đánh không lại chạy không thoát chỉ có thể không nhìn, không nghe, không thấy mặc kệ tất cả, lừa mình dối người.
Bữa tối là mì xào giăm bông, thịt ba chỉ, cá muối, đồ hộp đều đã ăn hết, chỉ còn lại mì gói ăn liền.
Có rất nhiều gạo, bột và mì sợi, nhưng không có rau ăn kèm, chỉ có thể ăn không như vậy, thật sự là khó nuốt.
Giang Diệu Diệu lại cảm thấy hối hận lúc trước không nuôi thêm mấy con gà, chỉ cần cho chúng nó ăn gạo thì sẽ có trứng gà ăn rồi, cô sẽ có thể chế biến nhiều món từ trứng gà.
Nếu không còn gạo cho gà ăn nữa thì cũng có thể g.i.ế.c thịt, có thể ăn được hai bữa.
Nghĩ đến hương vị thơm ngon của súp gà, cô đột nhiên cảm thấy mì xào trên đĩa thật không ngon miệng, cô khẽ thở dài.
Lục Khải Minh nhìn Giang Diệu Diệu một lúc, đưa tay búng trán cô.
Cô uể oải hỏi: "Anh làm gì đấy?"
Điệu bộ Lục Khải Minh giống như một ảo thuật gia, lật tay một cái trong tay anh đã xuất hiện một gói thịt bò khô. Hai mắt Giang Diệu Diệu sáng lên: "A a a! Thịt bò! Anh lấy ở đâu ra vậy?"
"Tôi để trong tủ đầu giường, lâu không ăn nên quên khuấy đi mất. Cô muốn ăn thịt hả? Ăn đi."
"Hì hì hì, như thế thì ngại lắm!"
Cô giả vờ nói hai câu khách sáo, nhưng vẫn cầm lấy gói thịt, mở ra cắn một miếng, cẩn thận nhấm nháp hương vị của thịt bò khô.
Cắn một miếng xong đang định cắn thêm miếng nữa liếc mắt nhìn thấy Lục Khải Minh, cô mới nhớ ra đây là đồ của anh, thế mà nãy giờ cô lại ăn mảnh, ngượng ngượng ngại ngại cô chọn chỗ còn nguyên chưa ăn tới xé một miếng đưa cho anh.
"Này, anh cũng ăn đi."
"Không cần, tôi không thích ăn."
"Há miệng."
Cô mạnh mẽ nhét nó vào miệng anh, cúi đầu thấy cái đuôi của Giang Nhục Nhục vẫy vẫy, cô xé đôi miếng thịt đang cầm trên tay vứt cho nó một nửa.
Một nhà ba người chia nhau ăn miếng thịt bò khô cỡ vài cm, Giang Diệu Diệu cảm thấy Lục Khải Minh còn giấu đồ ăn, cơm nước xong liền vào phòng anh tìm thử.
Lục Khải Minh vô cùng hối hận.
"Biết vậy tôi không lấy ra nữa, cho cô thèm c.h.ế.t luôn."
Cô nói nghiêm túc.
"Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, chúng ta nên chia sẻ có thịt thì cùng ăn, có nước trái cây thì cùng uống."
"Cô nói thật dễ nghe, ai biết cô có lén giấu riêng hay không."
"Tôi không giấu riêng, nếu anh không tin có thể tìm thử."
"Đây là cô nói đấy nhá, nếu để tôi tìm được tôi sẽ cho cô biết tay."
Lục Khải Minh chỉ tay về phía cô rồi cũng đi về phòng của cô tìm thử.
Giang Diệu Diệu đến biệt thự lâu như vậy, ngay cả một hạt dưa cũng chưa từng giấu riêng, cô rất tự tin vào bản thân mình, cô bước đến mở tủ đầu giường của Lục Khải Minh ra.
Bên trong có ba gói thuốc lá, bốn bật lửa, một hộp đười ươi và một hộp Thiết quan âm.
Cô lại mở tủ quần áo, bên trong vỏn vẹn có ba bốn bộ quần áo, một tá quần lót, một chục đôi tất, một vài hộp thực phẩm chức năng dạng bột protein, một chồng đĩa trò chơi lớn, một bàn phím và chuột dự phòng, một bó dây thừng, ngoài mấy thứ này ra không còn gì khác.
Giang Diệu Diệu không tin là không tìm được gì, cô đứng giữa phòng, mắt quét qua từng ngóc ngách giống như ra đa, cuối cùng dừng lại ở trên nệm.
Giang Diệu Diệu đi đến bên giường, định nâng nệm lên, Lục Khải Minh đã đi tới cửa, trên tay cầm một cuốn sách.
"Ha ha, tôi bắt được cô giấu trộm truyện người lớn nhé."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.