Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 140:




Khách sạn đã bị mất điện từ lâu, năng lương dự phòng của khóa cửa điện tử cũng đã cạn kiệt hết trong sáu tháng qua, do đó cửa phòng không khóa đẩy cửa là có thể mở được, trừ khi nó bị khoá trái từ bên trong.
Hai người bước vào bên trong xem qua một lượt.
Tầng 21 là sảnh, phòng họp và nhà hàng.
Tầng 22 và 23 là phòng nghỉ thông thường.
Tầng 24 được chia thành hai phần, một phần là phòng tập thể dục, bể bơi và phòng xông hơi, còn lại là dãy phòng cao cấp.
Cơ sở vật chất của những phòng nghỉ bình thường đã rất tốt rồi, còn tốt hơn tất cả những khách sạn mà Giang Diệu Diệu đã ở trước khi mạt thế.
Khi họ đến khu vực phòng ở và nhìn thấy trang hoàng bên trong, thì lại càng kinh ngạc đến sững người.
"Đây cũng là phòng nghỉ sao?"
Giang Diệu Diệu chú ý tới một căn phòng khác, cửa của căn phòng này không giống những căn phòng khác, nó rất sang trọng và cao cấp.
Cô đẩy ra, đi vào đi trong, kinh ngạc đến mức phải lấy tay che miệng.
Đây, đây... đây là phòng tổng thống trong truyền thuyết sao?
Bồn rửa tay mạ vàng, bồn tắm mát xa cỡ đại, giường tròn lớn, rèm che bằng vải sa tanh.
Bể bơi độc lập, đàn piano, thư viện riêng, văn phòng, phòng tiếp khách, trọn bộ sản phẩm bồn tắm Hermes.
Cô bước đến bên cửa sổ, mở tấm rèm lụa thêu hoa nặng nề, muốn trải nghiệm cảm giác đứng trong phòng tổng thống nhìn ra thành phố, nhưng lại phát hiện ra rằng tấm kính suốt từ trần đến sàn trước mặt khác xa với những gì cô nhìn thấy ở nơi khác.
Lục Khải Minh đi tới dùng đốt ngón tay gõ gõ lên rồi nói: “Nó có khả năng chống đạn."
Kính chống đạn bao phủ toàn bộ căn phòng từ sàn nhà đến trần nhà. Chỉ có kho bạc ở dưới tầng hầm mới có thể sánh được với nó.
Giang Diệu Diệu kích động nói: "Vậy thì ở đây chẳng phải là an toàn lắm sao?"
Lục Khải Minh nhướng mày.
"Sao thế, em muốn sống ở đây?"
Cô không giấu diếm mà thẳng thắn nói: “Trong siêu thị không có được cái giường tử tế. Ngày nào chúng ta cũng phải nằm trên sàn nhà. Vì an toàn, chúng ta phải chen chúc trong căn phòng nhỏ dành cho mẹ và bé. Chật đến nỗi em sắp bị thoái hóa đốt sống lưng rồi. Chúng ta có thể quay lại đây vào ban đêm, ban ngày vẫn ăn uống và làm việc trong siêu thị, ở nơi này cũng nên để chút thức ăn và nước uống, đề phòng nếu gặp nguy hiểm có thể đến đây ẩn núp. Có phải hay không? "
Lục Khải Minh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Được, em định ngủ ở phòng nào?"
Còn cần phải chọn sao? Tất nhiên là phòng tổng thống đằng trước rồi.
Nhưng mà phòng tổng thống có tới ba phòng ngủ, em muốn ngủ phòng nào? Giang Diệu Diệu đi dạo một vòng tất cả các phòng ngủ, phòng lớn nhất hẳn là phòng ngủ chính, ước tính rộng chừng 50 mét vuông, còn có phòng tắm và bồn tắm riêng.
Hai phòng còn lại nhỏ hơn, cho nên cô bỏ qua, quyết định vào phòng ngủ chính.
Giang Diệu Diệu nhảy lên chiếc giường tròn, lăn lộn vô cùng thoải mái.
Chăn bông đã nửa năm không giặt giũ cho nên có mùi ẩm mốc. Vậy cũng không thành vấn đề, chỉ cần đem nó ra phơi nắng là được.
Cô ôm gối nói với Lục Khải Minh đang đứng ở đầu giường: “Buổi tối, anh ngủ bên trái còn em ngủ bên phải, được không? Em muốn nằm trên giường ngắm mặt trời mọc."
Tầng lầu cao như vậy hẳn là không bị cản tầm nhìn, cảnh sắc nhất định rất mĩ lệ.
Lục Khải Minh hơi ngạc nhiên.
"Chúng ta ngủ chung sao?"
Cô sững sờ không hiểu ý của anh.
"Không phải chúng ta vẫn luôn ngủ cùng nhau hay sao?"
"Đúng vậy nhưng đó là bởi vì không còn cái giường nào khác."
Giang Diệu Diệu nghe vậy, tâm tình giống như bị người ta tạt một gáo nước lạnh, trâm trạng vui sướng nháy mắt đã không còn, cô vô cùng thất vọng.
"Anh muốn ngủ ở đâu?"
"Phòng bên cạnh đi, cũng tiện bảo vệ em."
"…Thế à, cảm ơn anh, nếu không còn chuyện gì nữa thì anh về phòng của mình đi, em muốn đem chăn ga ra ban công phơi nắng, còn phải đi xuống siêu thị lấy ít đồ."
Anh ừ một tiếng, xoay người bước đi.
Cô bắt đầu tháo chăn ga, làm được một nửa đột nhiên ngừng lại, ngẩn người.
Lục Khải Minh đã sắp đi ra cửa thấy thế quay đầu lại hỏi: “Làm sao vây?"
Cô lắc đầu, không nói chuyện mà bước nhanh hơn.
Ánh mắt Lục Khải Minh ánh lên tia sáng, cũng quay đầu đi sang phòng bên cạnh.
Cả hai người đều thu dọn lại phòng ngủ một chút, rồi đi xuống dưới siêu thị lấy ít đồ.
Sữa tắm,khăn lông gì đó phòng tắm trong khách sạn đã có sẵn không cần lấy, chỉ cần lấy nước và đồ ăn vặt.
Bọn họ xếp được mấy thùng thì trời đã tối, cả hai đành phải tạm gác công việc lại, đi tắm rửa, ăn cơm xong xuôi lại trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Giang Diệu Diệu còn mang theo Giang Nhục Nhục, để nó làm bạn cùng cô.
Nhưng nhãi con này mấy ngày nay rất hưng phấn không chịu ngủ, vừa mới vào phòng không bao lâu đã cào cào cửa muốn đi ra ngoài, Giang Diệu Diệu không còn cách nào khác, đành phải để nó ra phòng khách chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.