Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 292:




Cố Trường Châu cười cười: “Cha cũng từng làm bố mà, đáng tiếc không thành công, cho nên hy vọng hai đứa không đi vào vết xe đổ của cha.”
Hai người nghe được lời này cũng có chút không đành lòng, nên cũng tới hỗ trợ dọn hết đồ vào nhà.
Ông đưa xong đồ lập tức đi ngay thì bị Giang Diệu Diệu ngăn cản, nói cái gì cũng muốn ông ở lại cùng ăn cơm.
Hôm nay họ mua một con vịt nướng trong thành phố, Giang Diệu Diệu đi vào phòng bếp chặt vịt thành khối chuẩn bị bưng ra ngoài.
Đột nhiên, dạ dày điên cuồng quay cuồng, cô chống tay lên bệ bếp khó nhọc nôn ọe.
Hai người đàn ông đang ở phòng khách nghe tiếng ngay lập tức chạy đến thấy hình ảnh này, hoảng sợ tới đỡ cô.
“Em ăn gì khó tiêu hả? Có đau không? Hay là anh chở em đến bệnh viện?”
Lục Khải Minh lo lắng vô cùng.
Cố Trường Châu rót một chén nước, đưa cho cô súc miệng, cười nói: “Con biết đây là gì không, nôn nghén đó.”
“Nôn nghén?”
“Mẹ của nó ngày chưa…… Ừm, là bạn gái cũ của cha, lúc bà ấy mang thai cũng nôn nghén rất khổ sở, đến bệnh viện khám cũng vô ích, chỉ có thể điều dưỡng từ ăn uống.”
Lục Khải Minh dựng lỗ tai lên nghe cẩn thận.
“Phải làm sao?”
“Đồ ăn phải cố gắng làm cho ngon miệng nhất có thể, không thể quá dầu mỡ, ăn nhiều trái cây và rau dưa. Nếu vẫn không ăn được thì chỉ đành bổ sung thêm vitamin B6. Chăm chỉ hoạt động, lúc thời tiết mát mẻ thì nên đi ra ngoài tản bộ. Hơn nữa phải ngủ đủ giấc, chú ý nghỉ ngơi, không thể bị lạnh cũng không thể bị nóng. Dần dần sẽ bớt.”
Lục Khải Minh ghi tạc tất cả lại trong lòng, hỏi: “Còn có phản ứng nào khác không?”
Cố Trường Châu cẩn thận nhớ lại, đem kinh nghiệm có thể nhớ ra nói hết cho bọn họ.
Mấy tháng sau Giang Diệu Diệu đã được nếm trải các loại phản ứng.
Đầu óc choáng váng, mệt mỏi, ghê tởm, nôn mửa, rụng tóc, dễ mắc tiểu, tứ chi sưng vù.
Lúc nghiêm trọng nhất, cổ chân của cô sưng gấp hai lần so với bình thường, cả giày cũng không xỏ vừa. Làn da căng ra như một cái bánh bao, ấn nhẹ xuống đã lõm thành cái hố.
Lục Khải Minh thuê công nhân đến làm việc, còn anh thì ở nhà chăm sóc cô mọi lúc. Thấy cô thành ra bộ dáng này anh còn đau lòng hơn cả cô, thậm chí còn đề nghị nói: “Hay là mình hạ quyết tâm đi.”
Giang Diệu Diệu mới ói xong một đợt, suy yếu nằm ở trên giường.
“Hạ quyết tâm gì.”
“Đừng sinh nữa, bỏ nó đi.”
“Gì?”
“Mới trải qua một nửa thời gian thai kỳ mà em đã thành như vậy, làm sao chịu đựng được đến lúc sinh con? Chúng ta đừng có con nữa, hai người cũng khá tốt.”
Giang Diệu Diệu lộn người như một con cá chép rồi ngồi dậy.
“Anh đang đùa cái gì vậy? Em cực khổ mang thai lâu như vậy, anh nói không cần là phải bỏ sao?”
Lục Khải Minh nói: “Cố gắng thêm nữa sẽ càng vất vả.”
“Nhưng cũng có lời, ít nhất có thu hoạch, tốt hơn so với bỏ dở giữa chừng.”
Anh nghi ngờ hỏi: “Em đã suy nghĩ chắc chắn chưa?”
“Vâng!” Đôi mắt của Giang Diệu Diệu lập lòe ánh sáng của tình mẹ, vài giây cô lại bò lên trên giường, đáng thương hề hề mà nói: “Em muốn uống nước ô mai.”
Lục Khải Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại, xuống lầu nấu nước ô mai cho cô.
Lúc uống nước trông thấy gương mặt của Giang Nhục Nhục như ẩn như hiện qua kẹt cửa.
Giang Diệu Diệu chớp chớp mắt: “Cho nó vào đây được không? Lâu lắm rồi em không được sờ nó.”
Lục Khải Minh nghiêm khắc từ chối thỉnh cầu này của cô.
“Không được.”
Tiếp xúc ở cự ly gần với động vật rất dễ bị nhiễm trùng và có nguy cơ mắc phải sán chó. Cố Trường Châu từng dặn dò cái này rất kỹ.
Ban đầu anh định đưa hai vợ chồng Giang Nhục Nhục đi gửi ở nhà người khác một thời gian, chờ sinh con xong sẽ đón bọn chúng trở về.
Nhưng bọn chúng đã là thành viên trong gia đình này, biệt là Giang Nhục Nhục. Nếu đưa nó đi thì Giang Diệu Diệu sẽ lo lắng, làm ảnh hưởng tâm tình của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.