Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 105:




Dưới ánh đèn lờ mờ, một đám người ngồi vây quanh, ăn cơm thịt muối nóng hôi hổi, một màn ấm áp này đã khắc sâu vào tâm trí của mọi người, nhiều năm sau ký ức vẫn còn rất mới mẻ.
Thật ngon a, ăn ra tư vị hạnh phúc.
Cố Vân Khê liên tục ăn hai bát lớn, mới cảm thấy mỹ mãn mà buông đũa xuống, dương dương tự đắc khoe khoang, "Tay nghề của chị tôi rất tuyệt phải không?"
Khương Nghị ngồi đối diện ngẩng đầu nhìn Cố Vân Thải, ánh mắt lấp lánh, "Siêu cấp tuyệt, còn lợi hại hơn cả đầu bếp khách sạn.”
Cố Vân Thải xấu hổ đỏ mặt, "Tôi nào có lợi hại như vậy.”
Cố Vân Khê đặc biệt thích đồ ăn Cố Văn Thải làm, rất có tư vị gia đình, cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt.
Mùi khói lửa nhân gian, không phải là người một nhà ngồi cùng một chỗ, ăn đồ ăn mình thích ăn, một món mặn một món canh đều cất giấu sức mạnh ấm áp nhất.
“Chị tôi chính là người giỏi nhất, không chấp nhận phản bác.”
“Đúng.” Khương Nghị đặc biệt cổ vũ, nói như đinh đóng cột.
Trong lòng Cố Vân Thải ngọt ngào, miệng em gái tôi thật ngọt, yêu, yêu: “Ngày mai em muốn ăn gì? Chị làm cho em.”
Về phần Khương Nghị, đây không phải là tiểu đồng bọn của tiểu muội sao? Ủng hộ em gái là chuyện quá bình thường.
Tề Thiệu ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cố Vân Khê cười như nở hoa, "Muốn ăn thịt băm hương cá và canh đậu hũ đầu cá trích.”
Canh hầm rất ngon, nghe mà chảy nước miếng.
Cố Vân Thải đồng ý, "Được, ngày mai tan học chị sẽ đi mua đầu cá.”
Khương Nghị nhìn qua, chủ động đáp lời, "Tôi có thể hỗ trợ mua thức ăn, mấy giờ mọi người tan học?"
Cố Vân Khê liếc mắt, "Tôi thấy anh muốn ăn chực thì có.”
“Đúng vậy.” Khương Nghị rất thích đồ ăn của Cố gia, ừ, còn có người nữa.
Cơm nước xong, Khương Nghị còn muốn lề mề, mãi mới bị Cố Hải Triều đuổi đi. Anh nhìn Tề Thiệu, Cố Vân Khê lại mở miệng nói trước, "Đi, chúng ta đối chiếu sổ sách, trước mắt bán đi hai chiếc, sau này còn có thể có nhiều hóa đơn hơn.”
Dự án cải tạo xe ba bánh của bọn họ còn đang làm, dựa theo ước định là lợi nhuận mỗi người một nửa.
Tề Thiệu căn bản không để số tiền này trong lòng, nhưng cũng không cự tuyệt Cố Vân Khê đưa tiền.
“Tôi sẽ bổ sung hàng vào, hôm nay hơi muộn, ngày mai lựa một giờ hẹn nhau, tôi sẽ nói hết những tin tức có liên quan đến lớp thiếu niên cho nhóc.”
Điểm này là điểm mù tri thức của Cố Vân Khê, giáo viên trong trường biết cũng không nhiều.
Tinh thần cô chấn động, "Vậy, ngày mai tôi mời anh ăn cơm.”
“Được.” Tề Thiệu nói vài câu, liền đứng dậy cáo từ.
Cố Hải Triều dặn dò nhân viên xưởng vài câu, bảo bọn họ đừng làm quá muộn, buổi tối nấu bữa khuya cẩn thận nến cháy.
Đêm nay là Phương Kế Phi trực ban, cho nên gật gật đầu đồng ý.
Cố Hải Triều nhanh chóng lái xe ba bánh chở em trai em gái về nhà, có xe này, vốn hơn một giờ đi xe, bây giờ chỉ cần nửa giờ là đến nhà.
Dọc theo đường đi, mấy anh em cười cười nói nói, thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác đã về đến nhà.
Bọn họ vào sân, một thanh âm cao vút liền vang lên, "Cố Hải Triều, tối hôm qua cậu mang em gái đi lêu lổng ở nơi nào? Cả một đêm không về nhà ngủ, đây là muốn làm gì?”
Là Cố lão thái, ánh mắt trợn tròn, một bộ tụi mày là những tên đồi phong bại tục, uổng công mang tiếng con cháu Cố gia.
Hàng xóm nhao nhao thò đầu ra, cường thế vây xem.
Cố Hải tức muốn chết, có trưởng bối như vậy sao? Không cho bọn họ sống yên ổn thì sẽ khó chịu, đúng không?
Cố Vân Khê cười giòn tan, đáp, "Bà nội, hoá ra bà quan tâm tới tụi cháu như vậy, thật sự là cảm thiên động địa, đúng rồi, cháu gái bảo bối của bà coi trọng một thiếu niên, sao bà không giúp đỡ thông đồng một chút?"
Lời này làm cho rất nhiều người cười ra tiếng, đây là thầm mắng lão thái thái người lòng già mà không già sao?
Bất quá, con gái của Nhị phòng kia lại giở trò gì?
Cố lão thái mặt xanh mét, "Mày nói bậy, em gái mày mới mười tuổi, mày làm sao có thể bại hoại thanh danh của nó?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.