Ngày hôm nay, Cố Vân Khê nhận được một tin dữ, "Cái gì? Không đồng ý lập dự án? Tại sao vậy?”
Giáo sư Trương buồn bã: "Nói tài chính khan hiếm, không muốn tiêu tiền trên lưỡi đao.”
Cũng không thể trách cấp trên, đúng là rất thiếu tiền, còn có rất nhiều chỗ không có cơm ăn.
Mà loại hệ thống quản lý thư viện này chưa phải nghiên cứu khoa học khẩn yếu nhất, tự nhiên sẽ dời ra phía sai, ông có thể hiểu, nhưng vẫn có chút không khống chế được tâm tình.
Cố Vân Khê mấp máy miệng, nói cho cùng, vẫn là nghèo đến nháo.
"Inoue đang nghiên cứu."
Giáo sư Trương cười khổ một tiếng, "Tôi biết, không có tài chính hỗ trợ, bọn họ đi không xa.”
Nghiên cứu khoa học rất tốn tiền, trừ phi bọn họ chủ động tìm tập đoàn tài chính ủng hộ.
Lúc cô rời khỏi sân trường, thì bị người gọi lại, "Bạn học Cố Vân Khê.”
Là một nữ sinh thời thượng xinh đẹp, khí chất không giống người thường, cô ấy là Yamaguchi Minako, bạn của Inoue, cũng thường xuyên gặp gỡ tại phòng máy, nhìn thấy liền gật đầu chào hỏi, nhưng không hay nói chuyện phiếm.
“Minako tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Yamaguchi Minako lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Tôi muốn mời cô đi thử món ăn Nhật, đất nước của tôi có một món đặc biệt nổi danh, không lấy hương khí mê người, chỉ lấy thần tư làm cảnh..."
Nghe đối phương bất động thanh sắc khoe khoang, Cố Vân Khê ngáp một cái, gần đây có chút bận rộn, phải tiết kiệm thời gian trở về ngủ.
“Không cần đâu, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Vô sự bất đăng tam bảo điện, bọn họ thật sự không quen. (Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo)
Trong mắt Yamaguchi Minako hiện lên một tia bất đắc dĩ, tiểu nha đầu chưa từng trải đời không biết món ăn này cao cấp bao nhiêu, thậm chí cao quý gấp trăm lần so với Trung Hoa, "Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Nhật Bản cao cấp nhất, mời đi theo tôi.”
Đây là hoàn toàn nghe không hiểu người ta từ chối, ánh mắt Cố Vân Khê lạnh lẽo, tránh không khỏi, vậy thì tiếp chiêu đi.
Vừa vào nhà hàng, cô gái mặc kimono liền khom người nghênh đón, dùng tiếng Nhật nói hoan nghênh.
Trang hoàng của nhà hàng Nhật Bản tràn ngập phong tình nước ngoài, ánh đèn, trúc, treo tranh đều trang nhã lại mang theo thiền ý nồng đậm, từng gian phòng bao nhỏ ngăn cách, bảo đảm tính riêng tư.
Nhân viên phục vụ đưa các cô tới một gian ghế lô, mở ra nhìn, là một cái giường chiếu, Cố Vân Khê cởi giày lên giường chiếu, cử chỉ tự nhiên hào phóng, giống như ở trong nhà mình. Yamaguchi Minako nhịn không được liếc mắt nhìn cô, rõ ràng mặc quần áo đơn giản mộc mạc, nhưng lại không nửa điểm mất tự nhiên, có chút kỳ quái.
“Bạn học Cố, trong nhà cô làm nghề gì?”
“Công nhân.” Cố Vân Khê thành thật trả lời, cha mẹ cô đều là công nhân, anh trai cô bây giờ cũng coi như là công nhân.
Yamaguchi Minako rõ ràng thấy khinh thường, nhưng ngoài miệng còn khen một câu, "Nhưng trên người cô lại có khí chất quý tộc.”
Cố Vân Khê nhất thời không rõ đối phương đang nịnh nọt mình hay đang ngầm châm chọc. .
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Cô khẽ gật đầu, cực kỳ thận trọng, "Đa tạ khích lệ.”
Yamaguchi Minako im lặng, người này... đặc biệt tự tin.
Cô ta vừa cười vừa nói, "Xin cho phép tôi giới thiệu một chút về món ăn Hoài Thạch cao cấp nhất của đất nước tôi, có lịch sử lâu đời, phải từ thời đại An Thổ Đào Sơn nói lên, đem cơm trà định thành loại hình một nước ba món ăn..."
"Ừm, ba món ăn một món canh cao cấp." Cố Vân Khê nghiêm túc gật đầu, ở nước ta, người nghèo đến đâu khi mở tiệc cũng phải chuẩn bị tám bát lớn, nếu không làm sao không biết xấu hổ mà gặp người?
Ba món mặn một canh sao có thể không biết xấu hổ thổi thành món ăn cao cấp nhất? Rốt cuộc lấy đâu ra cảm giác ưu việt?
Yamaguchi Minako:..... Nội hàm bị âm dương quái khí sao?
"Bây giờ đã được cải tiến, có tám đến mười món ăn, tất cả đều được điều chỉnh thực đơn theo mùa, đảm bảo là nguyên liệu tươi nhất, kết hợp với dụng cụ và trang trí, mang lại cho mọi người một cảm giác tuyệt vời."
Cố Vân Khê nhịn không được muốn châm chọc, ăn một bữa cơm cần dài dòng như vậy.
Nguyên liệu Nhật Bản từ trước đến nay thanh đạm, hơn nữa rất nhiều là đồ lạnh, thỉnh thoảng ăn cũng tạm được, thường xuyên ăn cô không chịu nổi, cô có một dạ dày của người Trung Hoa.
Món ăn đầu tiên được mang lên, Yamaguchi Minako mỉm cười giới thiệu, "Đây là khai vị, mời nếm thử.”
Đặc điểm của nguyên liệu Nhật Bản là bày mâm tinh xảo, lượng nhỏ, trước tiên là khai vị, rau củ, súp, cơm, món hầm, món ăn kèm, trà, món ăn tráng miệng…
Món đầu tiên chính là khai vị, một hai miếng liền ăn xong.
Điểm nhấn của ẩm thực Hoài Thạch truyền thống là uống trà, tất cả các món ăn đều là để làm nổi bật tách trà cuối cùng.
Mỗi một món ăn phối hợp với dụng cụ đặc chế, có vẻ rực rỡ chói mắt, nguyên liệu nấu ăn rất tươi mới, hương vị không tệ, nhưng người bên cạnh bất động thanh sắc khoe khoang văn hóa thực phẩm của quốc gia mình, lại kéo đến quốc gia mình có bao nhiêu văn minh bao nhiêu tiên tiến bao nhiêu giàu có, sinh ra khẩu vị nhàm chán.
Tuy rằng không rõ ràng giẫm lên nước Hoa, nhưng cảm giác ưu việt kia đã nói rõ rất nhiều vấn đề.