Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 128:




Khương Nghị lên tiếng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, "Cô thấy Cố Như thế nào?”
Cố Vân Khê đã nghe nói chuyện tối hôm qua, ánh mắt híp lại, "Vừa ngu xuẩn vừa xấu xa, thích dùng tình cảm làm vũ khí, đắn đo tất cả những người có thể lợi dụng, để đổi lấy vinh hoa phú quý của cô ta."
Kiếp trước Khương Nghị bị Cố Như hại rất thảm, ngay cả mạng cũng bồi thường, kiếp này hẳn là sẽ không.
Ánh mắt cô nhìn người rất chuẩn, Khương Nghị vô cùng tin tưởng ánh mắt của cô, vừa nghe lời này thì trong lòng thầm kinh hãi, "Vậy cô chú ý chị hai cô nhiều một chút, Cố Như muốn đánh chủ ý lên người cô ấy.”
Cố Vân Khê cười lạnh một tiếng, "Cô ta dám?" Cô ta im lặng còn tốt, nhưng chỉ cần hơi động thì đừng trách cô không lưu tình.
Chủ yếu là, hành vi của Cố Như tuy rằng ghê tởm người, nhưng không có vi phạm pháp luật, chỉ có thể khiển trách đạo đức, cô có tư cách gì đại biểu pháp luật trừng phạt?
Khương Nghị hơi hé miệng, "Cô ta quả thật rất ngu xuẩn, muốn vinh hoa phú quý, lấy lòng cô không phải là tốt rồi sao? Cô mới là đùi vàng to nhất.”
Cố Vân Khê chỉ cười không nói, cô có thể cảm giác được Cố Như có một loại ghen tị cùng địch ý khó hiểu đối với cô.
Cô ta sẽ ôm đùi của bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt sẽ không ôm đùi mình, có vài người trời sinh không hợp.
"Kế hoạch của anh đã viết xong chưa?"
Khương Nghị lập tức hai tay nâng bản kế hoạch lên: “Tốt, đây là bản thứ mười tám, mấy ngày nay tôi bớt chút thời gian tập diễn vô số loại dự án, tôi nghĩ, có thể thong dong ứng phó các loại sự kiện đột phát."
Kế hoạch viết rất chi tiết, từ người qua đường ngụy trang thành bình thường không có gì lạ, từ che giấu vũ khí phòng thân như thế nào, thời gian đi lại trên đường, sắp xếp khoa học hợp lý như thế nào, bố trí nhân thủ ra làm sao.
Còn có các loại phương án ứng đối với sự kiện bất ngờ xảy ra.
Cố Vân Khê chăm chú đọc cả bài, tâm tư của gã còn rất kín đáo.
“Được rồi, bắt đầu từ thứ hai đi, tôi cho anh năm mươi ngàn và một cái vali, một cây gậy điện, tôi trả phí tổn, anh ra người. Chia làm ba bảy, anh ba tôi bảy, anh phân phối như thế nào với đồng bạn, sắp xếp hành trình như thế nào, là chuyện của anh.”
“Nếu anh cảm thấy khả thi, chúng ta sẽ ký hiệp nghị.”
Khương Nghị ngẩn ngơ, "Cô tử tế hơn tôi tưởng, ký, đương nhiên ký, lập tức ký.”
Ký xong hiệp nghị, Cố Vân Khê vươn tay phải lên, "Sau này xin chiếu cố nhiều hơn.”
Khương Nghị cười toe toét, "Chiếu cố lẫn nhau, ha ha.” Hai tay nắm nhau, cũng mở ra chương đầu hợp tác mấy chục năm của hai người.
Giờ khắc này bọn họ còn không biết, tương lai bọn họ sẽ náo lật trời cả thế giới này.
Ngày hôm nay, Cố Vân Khê đi phòng máy, lại thấy được đám người Yamaguchi Minako, ánh mắt bọn họ nhìn cô có chút khác thường.
Cô nhíu mày, sao vậy?
Sắc mặt giáo sư Trương có chút khó coi: "Cố Vân Khê, em lại đây một chút, tôi có chuyện muốn hỏi em.”
Cố Vân Khê ngẩn ngơ, đã xảy ra chuyện gì có liên quan đến cô, nhưng cô lại không biết?
Giáo sư Trương thần sắc phức tạp nhìn cô: "Hôm qua em dùng máy tính này sao?”
Ông chỉ chính là chiếc máy tính Cố Vân Khê thường dùng, Cố Vân Khê không cần nghĩ ngợi liền gật đầu, "Đã dùng rồi, từ ba giờ chiều đến năm giờ chiều.”
Học sinh muốn dùng máy tính rất nhiều, đều phải thay phiên nhau sắp xếp lớp.
Mà cô đều học máy tính vào giờ này, sau đó liền đi căn tin ăn cơm, ăn xong liền về nhà, vô cùng có quy luật.
Giáo sư Trương hơi nhíu mày: "Em xác định là giờ này?”
Dựa theo quy định, năm giờ liền tắt phòng máy.
“Vâng.” Cố Vân Khê kỳ quái hỏi ngược lại, "Đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt cô thản nhiên, giáo sư Trương nhìn cô vài lần, "Máy tính hỏng rồi, sửa thế nào cũng không được.”
Chiếc máy tính này rất đắt, giá trị hơn mười ngàn, cả trường học cũng chỉ có năm chiếc, đều khóa ở phòng máy tính, là tài sản quý báu của trường học.
Phải biết rằng, thu nhập một tháng, phải tích góp bao lâu mới có thể mua được cái máy tính này?
Máy tính quý giá như vậy lại bị hỏng, những giáo viên như bọn họ đều phải chịu trách nhiệm tương ứng.
Cố Vân Khê bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy liên quan gì đến em?”
Cũng không phải cô làm hỏng, sao lại làm ra tư thế hội thẩm tam đường?
Matsumoto bỗng nhiên mở miệng nói, "Ngày hôm qua sau năm giờ không ai dùng qua cái máy tính này nữa, cậu là người cuối cùng dùng nó, đến sáng sớm hôm nay thì đã hỏng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.