Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 130:




Cố Vân Khê mở một danh sách, "Giáo sư Trương, phiền tìm đủ vật liệu này cho em.”
Chuyện đã đến nước này, giáo sư Trương ngăn cản không kịp, đành phải phối hợp, những thứ này đều là đồ bình thường mà nhà kho chuẩn bị, cho nên liền sảng khoái đáp ứng.
Cố Vân Khê ngồi xổm xuống, thân thể vùi đầu vào làm việc, cô hoài nghi là thanh bộ nhớ bị người ta động tay động chân, nhưng không đi kiểm tra trước, mà là kiểm tra cái khác trước, loại trừ từng cái một.
Lý Hạo Học hơi hé miệng, âm thầm lo lắng cho cô, cô đánh cuộc có chút trò đùa. “Giáo sư Trương, thầy cảm thấy cô ấy được không?”
“Khó nói.” Giáo sư Trương nhìn động tác thuần thục của cô, có chút tin tưởng.
Ông tin Cố Vân Khê thông minh tỉnh táo tự kiềm chế kiêu ngạo, là một học sinh đặc biệt đáng tin cậy.
Đồng dạng, Yamaguchi Minako bên kia cũng đang hỏi cùng một vấn đề, "Cậu nói xem, cô ấy có được hay không?"
Inoue khinh thường đến cực điểm, "Ngay cả giáo sư cũng không được, nhóc đó là chỉ là một tiểu nha đầu, nào có bản lĩnh đó? Bất quá thì giãy chết.”
Gã còn đường hoàng kêu gọi đầu hàng, "Cố Vân Khê, nếu nhóc nhận sai, tôi liền không so đo nữa, nghiên cứu học vấn, nhân phẩm là quan trọng nhất, ngược lại kỹ thuật xếp ở phía sau.”
Yamaguchi Minako cũng phụ họa theo, "Đúng vậy, cô cũng đừng bướng bỉnh, cô tuổi còn nhỏ làm sai chuyện, tỏ ra sợ hãi cũng rất bình thường.”
Không đợi bọn họ nói xong, thì nghe được một tiếng báo động tích tích, Cố Vân Khê cười ha ha, tháo thanh bộ nhớ xuống, cẩn thận từng li từng tí dùng cao su bôi lên, sau đó, cất giọng nói, "Bàn tay vàng của thanh bộ nhớ bị hỏng rồi.”
Bàn tay vàng kim loại bị rớt một cái, đây là bộ phận rất nhỏ, nếu không cố tình chỉ ra thì sẽ khó để ý được.
Cả đám đi lên phía trước vây xem, lộ ra sắc mặt đặc sắc, nhất là sắc mặt xanh mét của Inoue.
Cố Vân Khê nhìn mấy người Inoue thì cười ha hả, "Thật sự là kỳ quái, chỉ nghe nói qua thanh kim loại sẽ than hóa, chứ không nghe nói sẽ rớt mất một đầu ha ha.”
"Bạn học Inoue, không phải là anh làm đấy chứ?"
Inoue mặt như Trầm Thủy, "Nói hươu nói vượn, tôi không phải loại người đó.”
Tuy rằng gã nói như vậy, nhưng tất cả mọi người nhận định là gã làm, ấn tượng đối với gã kém tới cực điểm.
Giáo sư Trương lạnh lùng nhìn bọn họ, lửa giận trong lòng cọ cọ dâng lên.
Đây là trộm chìa khóa phòng máy? Thay khóa ngay hôm nay
“Được rồi.” Cố Vân Khê nghịch một hồi, khởi động máy tính, chỉ chốc lát sau, màn hình đã có phản ứng.
Cô nhập chỉ thị, rất nhanh liền tiến vào trang quen thuộc. “Tôi không tin.” Inoue chạy như bay tới, đẩy Cố Vân Khê sang một bên, gã dùng thử máy tính, nhưng mặc kệ gã thao tác như thế nào, thfi mọi thứ đều rất lưu loát, không có nửa điểm tật xấu.
Sắc mặt gã càng ngày càng kém, Cố Vân Khê vẫn không quên bỏ đá xuống giếng, "Bạn học Inoue, đừng quên đánh cược nha.”
Cái này gọi là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Giáo sư Trương vỗ vỗ vai Cố Vân Khê, ánh mắt tràn đầy yêu thích, "Làm không tệ.”
Cố Vân Khê cười híp mắt nói, "Chỉ cần can đảm cẩn thận là được.”
Cô có thể nói, mình đã từng hủy vài cái máy tính cũ sao? Thậm chí biết rõ mọi cấu trúc bên trong, rõ như lòng bàn tay?
Trước kia có một đoạn thời gian cô đặc biệt thích phá đồ vật, không có thứ gì có thể tránh khỏi ma trảo của cô.
Vài ngày sau, phòng máy tính có thêm bốn mươi chín máy tính, khuếch trương thành ba phòng máy tính, điều này có thể làm cho các thầy trò vui đến hỏng.
Cũng không biết là ai quyên tặng, thật tốt, về sau bọn họ có thể mỗi người một máy, không cần thay phiên xếp hàng lên máy nữa.
Còn có một chiếc do giáo sư Trương dựa vào lí lẽ biện luận, khen thưởng cho Cố Vân Khê.
Không có cô, sẽ không có chuyện tốt như vậy.
Cố Vân Khê bị bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng, kinh hỉ vạn phần.
Thật tốt quá, cô có thể không cần mỗi ngày đến phòng máy tính.
“Cảm ơn giáo sư Trương.”
Lúc trước cô muốn mua máy tính, nhưng bằng vào cá nhân cô thì không mua được máy tính mới nhất, phải thông qua con đường đặc thù, cô cũng không có năng lượng đó.
Nghĩ thử xem, lớn lên cũng chỉ có năm cái máy tính, cất giấu như bảo bối.
Giáo sư Trương có nhiều máy tính như vậy, tâm tình rất tốt, "Đây là thứ em xứng đáng có, may mắn em thông minh lại có khả năng, giúp chúng tôi hòa nhau một ván.”
Cố Vân Khê chỉ cần nghĩ đến việc Inoue chảy m.á.u nhiều liền vui mừng khôn xiết, "Mọi người làm sao để Inoue giữ lời hứa? Em còn tưởng hắn sẽ giở trò chứ?”
Giáo sư Trương cười nhạt, "Đưa ra bản thỏa thuận kia với đại sứ của bọn họ." Mất mặt này là ném đến nhà bà ngoại, ngay cả người ở trên cũng biết việc, điều này còn hung ác là bị khai trừ.
“Ha ha ha, mấy ngày nay không thấy Inoue, không phải là bị đánh chứ.” Cố Vân Khê cảm thấy, không thể trách cô, muốn trách thì trách Inoue đê tiện.
“Đoán đúng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.