Cố Vân Thải chân tay luống cuống, được người ta tán thành là rất vui vẻ, nhưng giúp người khác quản tiền là loại chuyện chưa từng nghĩ tới: “Tôi làm sao có thể thay anh quản tiền?”
Bọn họ lại không có quan hệ!
Khương Nghị thần sắc ảm đạm, "Tôi cho rằng chúng ta là bằng hữu, tình như huynh muội, hóa ra là tôi tự mình đa tình, ai, con người tôi thật thất bại..."
Nói xong, hốc mắt của gã đều đỏ lên.
Nhìn khóe mắt gã ướt át, Cố Vân Thải áy náy không chịu được, "Vậy... tôi giúp anh quản, anh muốn dùng tiền thì tới tìm tôi lấy.”
Cố Vân Khê ngơ ngác nhìn một màn này, liền cảm thấy càng lúc càng thái quá.
Một người dám mở miệng, một người dám đáp ứng.
Cô luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, Khương Nghị không phải là coi trọng chị hai chứ? Tên khốn kiếp này, chị hai cô mới mười sáu tuổi.
Cô tìm một cơ hội đem người túm qua một bên, "Khương Nghị, anh thành thật nói, anh có gì với chị tôi đúng không?"
Khương Nghị thần sắc tự nhiên, "Sao có thể? Tuy rằng em gái đáng tin cậy hơn, nhưng tôi và cô là bạn hợp tác làm ăn, chúng ta vẫn nên công tư rõ ràng thì tốt hơn.”
Cố Vân Khê trợn trắng mắt, nói cứ như cô rất muốn giúp gã quản tiền vậy.
Tuy nhiên, gã thẳng thắn vô tư như vậy, xem ra là cô suy nghĩ nhiều.
“Nếu xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng trách chị hai tôi, chị ấy chỉ giúp đỡ anh.”
Khương Nghị vỗ n.g.ự.c cam đoan, "Đương nhiên, tôi cũng sẽ không để cô ấy giúp đỡ vô ích, sẽ tặng quà cảm ơn.”
“Tiểu Khê, ăn cơm thôi.”
Cố Vân Khê vừa nghe liền quay đầu bỏ chạy, "Đến đây.”
Cô đi quá nhanh, không nhìn thấy người đàn ông sau lưng thở ra một hơi thật dài, lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt chột dạ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng đến ngày Cố Vân Khê thi tốt nghiệp trung học.
Sáng sớm, cô thức dậy ăn điểm tâm, hai quả trứng gà một cái bánh quẩy một chén cháo loãng.
Sau đó cô kiểm tra những thứ cần mang theo trong kỳ thi, giấy báo thi và văn phòng phẩm đều bỏ vào một tập tài liệu, miễn cho tìm khắp nơi, đeo đồng hồ mới mua, sau đó chờ xuất phát.
Cố Vân Thải đưa một bình nước lạnh cho em gái, "Tiểu Khê, em thi tốt nhé.” . Truyện Việt Nam
Cố Hải Ba vẻ mặt quan tâm, nói: "Tiểu Khê, mang theo dầu cù là, hôm nay nóng như vậy, cẩn thận bị cảm nắng.”
“Yên tâm đi.” Cố Vân Khê tràn đầy tự tin," Chờ tin tức tốt của em.”
“Em gái, lên xe.” Cố Hải Triều lái xe ba bánh đưa cô đến trường thi, làm bồi thi, phụ trách ăn uống sinh hoạt thường ngày của em gái. Hàng xóm đều đi ra cổ vũ Cố Vân Khê thi tốt, nhất định phải thi ra thành tích tốt, làm vẻ vang cho mọi người.
Mọi người vô cùng coi trọng Cố Vân Khê, dù sao cô cũng là thiếu nữ thiên tài phá lệ.
Chỉ có người của nhị phòng không lộ diện.
Một đường đều lái rất chậm, cầu ổn là chính, thời gian đi sớm nên còn rất đầy đủ.
Bỗng nhiên, một chiếc xe đạp từ trong hẻm nhỏ xuyên ra, mắt thấy sắp đụng vào, Cố Hải Triều nhanh chóng phanh lại, may mắn không đụng phải người.
“Phanh.” Người đạp xe tựa hồ chấn kinh, ngã mạnh xuống đất kêu thảm thiết, không bò dậy nổi.
Cố Hải Triều thấy thế, lập tức xuống xe đỡ người, "Không sao chứ?”
Cố Vân Khê thò đầu ra, ân cần hỏi han, "Cần dầu cù là không? Nếu nghiêm trọng thì anh dẫn người đi bệnh viện nhìn xem, em ngồi xe buýt đi qua trường, cách cũng không xa..."
Một chiếc xe máy từ từ lái tới, lúc đi qua Cố Vân Khê, kỵ sĩ đội mũ bảo hiểm đoạt lấy cặp sách của cô, sau đó vèo như bay chạy đi.
Tất cả xảy ra quá nhanh, bất ngờ không kịp đề phòng......
“A a a, giấy báo thi của tôi.” Cố Vân Khê thét lên một tiếng, co cẳng đuổi theo.
Cố Vân Khê đuổi theo vài bước, chỉ thấy xe máy nhanh chóng biến mất trước mắt, cô giậm chân quay đầu chạy về.
Cố Hải Triều so với cô còn muốn sụp đổ hơn, "Em gái, em mau ngồi lên, anh dẫn em đuổi theo."
Cố Vân Khê nghiêng đầu, chỉ thấy sắc mặt Cố Hải Triều lo lắng chạy về phía xe ba bánh, mà người ngã xuống đất kia lăn lông lốc đứng lên, vịn xe đạp muốn chạy.
Cô bước nhanh lên, túm chặt ghế sau xe đạp, "Anh cả, bắt hắn lại, hắn là đồng bọn.”
Cố Hải Triều không cần nghĩ ngợi lại chạy về.
Người nọ biến sắc, lớn tiếng kêu lên, "Cướp, có người cướp xe đạp.”
Hắn vừa hô, người bốn phía nhao nhao vây quanh, "Đây là làm gì? tuổi còn trẻ không đi chính đạo, dựa vào cướp bóc mà sống, có mất mặt hay không..."
"Còn không mau buông tay, cha mẹ các người rốt cuộc dạy các người như thế nào?"
Cố Vân Khê hét to một tiếng, "Đây là đồng bọn của ăn cướp, mau đi gọi cảnh sát, đừng để hắn chạy."
Lời chỉ trích của mọi người kẹt ở cổ họng, trời ạ, không nghe lầm chứ?
Người qua đường phản ứng nhanh không nói hai lời xông về đồn công an gần nhất.
Người nọ cũng sợ choáng váng, thất thanh thét chói tai, "Mày mới là ăn cướp, cả nhà mày đều là ăn cướp, tôi không phải! tôi trong sạch!”
Hắn liều mạng giãy dụa, nhưng, Cố Hải Triều kéo chặt hắn không buông, người bốn phía cũng vây thành một vòng tròn, không cho hắn chạy đi.
Bắt ăn cướp, ai cũng có trách nhiệm!