Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 133:




Vẻ mặt Cố Vân Khê lạnh lùng như tuyết, "Anh nói không tính, phải để chú cảnh sát định đoạt.”
Đúng, lời này nói không sai, người qua đường càng kích động, kiên quyết không cho bại hoại chạy trốn.
Người dám cả gan gọi cảnh sát, khẳng định không phải người xấu.
Hai cảnh sát nhanh chóng đến, "Ăn cướp đâu?"
Người nọ còn muốn giành trước một bước, nhưng Cố Vân Khê phản ứng nhanh hơn, cô chỉ vào đối phương, lớn tiếng nói, "Chính là người này, hắn cùng người khác phục kích cháu, cướp đi cặp sách của cháu, trong cặp sách có giấy báo thi, mà trước đó không lâu, cháu vừa đắc tội với mấy người nước R.”
Giọng nói của cô vang dội, nhanh mồm nhanh miệng, cảnh sát có chút mơ hồ, ăn cướp tại sao phải cướp giấy báo thi? Logic này có đúng hay không?
Y hỏi theo bản năng: “Cháu đắc tội với người nước R? tình huống như thế nào?”
“Không kịp giải thích.” Cố Vân Khê nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, bọn họ ra cửa sớm hơn một tiếng rưỡi, hiện tại đã qua nửa giờ.
Theo lý thuyết, lúc này nên ở trường thi.
“Chú cảnh sát, phiền chú đi cùng cháu một chuyến tới Phục Đại, nơi đó mới là khởi nguồn.”
Cố Hải Triều sắp điên rồi, "Em gái, đi tới Phục Đại làm gì? Em còn phải đi thi tốt nghiệp trung học, em thật vất vả mới thông qua vòng sơ thẩm của lớp thiếu niên, lấy được giấy báo thi tốt nghiệp trung học......"
Vì ngày này, em gái đã rất cố gắng, trong tay lúc nào cùng cầm một quyển sách.
Cơ hội này rất quan trọng đối với em gái, có thể nói là nghịch thiên cải mệnh.
Lớp thiếu niên chỉ nhận thiếu niên thiên tài dưới mười lăm tuổi, mà năm nay cô đã 14 tuổi, vừa vặn, nếu đợi đến sang năm sẽ không còn cơ hội nữa.
Người qua đường lại một lần nữa bị chấn động, ai uy, không phải chứ? Cô đang chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học sao?
Cướp giấy báo thi của cô, chính là hủy tiền đồ của cô, ai thất đức như vậy?
Cố Vân Khê mấp máy miệng, "Giấy báo thi bị cướp, em không thể thi tốt nghiệp trung học, em nghĩ, đây là âm mưu của bọn người kia, em chính là uy h.i.ế.p nhất định đối với bọn họ.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người liền nóng nảy, tuy rằng bọn họ nghe không hiểu, cũng không hiểu rõ chuyện bên trong, nhưng, không thể để cho âm mưu của nhóm người kia thực hiện được.
"Cháu còn nhỏ như vậy đã thi tốt nghiệp trung học, là thần đồng đúng không? Lớn lên nhất định là rường cột quốc gia, đám người nước R chính là ghen tị đỏ mắt.” “Đồng chí cảnh sát, các anh mau giúp nghĩ biện pháp đi.”
Nhóm cảnh sát thương lượng một hồi, "Đi, chúng tôi đưa cháu đi Phục Đại.”
Một người đưa người đến cục, một người đưa Cố Vân Khê đến Phục Đại.
Hai mươi phút sau, Cố Vân Khê xuất hiện ở Phục Đại, một đường dựa vào xoát mặt tiến vào cổng trường, mang theo mọi người đến văn phòng khoa máy tính tìm giáo sư.
Mấy người giáo sư vừa nhìn thấy cô, đều kinh ngạc, "Cố Vân Khê, không phải em đi thi tốt nghiệp trung học sao?”
“Là như vậy...” Cố Vân Khê đơn giản nói một chút chân tướng, mất hai phút.
Giáo sư Trương sắc mặt đại biến, "Cái gì, giấy báo thi của em bị cướp rồi à?" Thật sự muốn chết.
Cố Vân Khê khẽ gật đầu, "Đúng, ngay lúc em đang trên đường đi thì liền chuẩn xác phục kích, em nghĩ gần đây có đắc tội với đám người Inoue, cũng chỉ có bọn họ mới đủ năng lực bày ra kế hoạch như vậy. Đứng trên lãnh thổ nước ta lại dám làm càng, còn tưởng đây là 50 năm trước sao?”
Inoue tổn thất nặng nề, bồi thường năm mươi máy tính, thanh m.á.u trống không.
Còn thanh danh bị mất sạch, bị thượng tầng quốc gia giáo huấn một trận, mặt mũi cũng không còn, gã có thể không hận sao?
Mà Cố Vân Khê đương nhiên là người gã hận nhất, mặc dù cô là người bị hại.
Nhưng cường đạo mới mặc kệ những thứ này, lúc trước Cố Vân Khê cự tuyệt lời mời chào của bọn họ, đã bị trả thù.
Lần này, cô có lý do để tin rằng đây là sự trả thù từ Inoue.
Đàn ông nhỏ mọn như vậy, cũng là tuyệt.
Giáo sư Trương cũng nghĩ tới điểm này, sắc mặt cực kém, những người này quá mức, lần trước phá hư máy tính, lần này trực tiếp muốn hủy tiền đồ của Cố Vân Khê.
"Không muốn học tập thật tốt, cả ngày chỉ nghĩ đến oai môn tả đạo, có thể có tiền đồ gì?"
Cố Vân Khê nhẹ giọng ngắt lời, "Giáo sư Trương, trước mắt quan trọng nhất là thi tốt nghiệp trung học, thầy có thể giúp em bổ sung một tấm cao khảo chứng không?"
“Em chờ chút, tôi đi gọi điện thoại.” Giáo sư Trương nhanh chóng đi ra ngoài.
Các giáo sư khác nhìn nhau, cũng đi theo ra ngoài, lúc gần đi còn an ủi Cố Vân Khê, "Chúng ta sẽ đi nghĩ biện pháp, em đừng nóng vội, mặc kệ như thế nào, tâm tình phải tốt.”
“Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.