Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 135:




“Không đâu, tôi tin chắc, một khi cô ấy trưởng thành, nhất định là nhân vật dẫn đầu ngành nào đó.” Sau khi giáo sư Trương trải qua chuyện này, kỳ vọng đối với Cố Vân Khê càng tăng lên một tầng.
"Đồng chí cảnh sát, mọi người nhất định phải nghiêm tra việc này, có lẽ sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể cho chúng ta một lời giải thích."
“Yên tâm đi.” Cảnh sát gặp phải loại chuyện này cũng rất tức giận, chỉ biết chơi xấu, đê tiện, cô bé người ta vẫn còn là một đứa trẻ.
Nếu không phải cô bé ra quyết định thật nhanh, thì bọn họ đã thực hiện được kế hoạch.
Lúc Cố Vân Khê vọt vào trường thi đã muộn tám phút, từ cổng trường chạy đến phòng học cũng phải có một khoảng cách, các thí sinh đều ném tới ánh mắt tò mò.
Cố Vân Khê dưới sự giúp đỡ của giám thị tìm được vị trí của mình, hít sâu một hơi, để cho đầu óc của mình càng thanh tỉnh.
Ý chí chiến đấu hoàn toàn bị kích phát.
Giết không c.h.ế.t ta, cuối cùng sẽ làm cho ta cường đại hơn!
Cố Vân Khê trịnh trọng viết xuống tên và số báo thi của mình trước, bắt đầu trả lời bài thi, hạ bút như bay, trôi chảy như nước chảy mây trôi.
Không biết qua bao lâu, cô buông bút xuống, cẩn thận kiểm tra hai lần, xác nhận không sai thì mới đứng lên nộp bài.
Ánh mắt mọi người đều nhìn qua, thi xong rồi sao?
Emma, đến muộn, lại về sớm, tốt xấu gì cũng chống đỡ được toàn bộ quá trình, mới xứng đáng học hành vất vả nhiều năm.
Bây giờ bỏ cuộc thật đáng tiếc.
Cố Vân Khê nộp bài thi lên, giám thị theo bản năng quét mắt vài lần, mặt trên đều viết đầy, một tay phiêu dật thanh lệ, chữ đẹp ý vui.
Không phải bỏ thi!
Cô đi ra khỏi trường thi, chỉ thấy Cố Hải Triều đứng ở dưới ánh mặt trời chói chang si ngốc chờ đợi, mặc dù mặt phơi nắng đỏ bừng, mồ hôi chảy trên gò má, cũng không chịu rời đi.
Không riêng gì anh, còn có rất nhiều phụ huynh đều canh giữ ở bên ngoài, kiễng chân chờ mong.
"Đây là con nhà ai? Sao lại ra sớm như vậy?”
“Thi rớt rồi sao? Cô gái này nhìn nhỏ quá, mặt búp bê chính chiếm tiện nghi.”
Cố Hải Triều yên lặng, cái gì mà mặt búp bê, rõ ràng là tuổi còn nhỏ.
Anh đi tới đón, đưa bình nước qua, "Em gái, mau uống nước.”
Cố Vân Khê uống hai ngụm, cả người đều thoải mái, "Anh cả, anh tìm một chỗ che nắng đứng đi, ngốc hay sao? Anh còn lo lắng về em? Em là ai chứ?” Nghe cô tràn đầy tự tin, Cố Hải Triều không khỏi vui vẻ, "Anh muốn nhìn thấy em đi ra trước.”
Từ khoảnh khắc Cố Vân Khê cười híp mắt đi ra, trái tim treo trên không trung của anh liền rơi xuống đất.
Tuyệt vời, cô ấy hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Đi thôi.”
Hắn đặt một gian phòng ở khách sạn nhỏ gần đó, còn đặt cơm trưa chay mặn, chỉ có một yêu cầu, vệ sinh sạch sẽ.
Hai người đi bộ năm phút là tới, bọn họ tới sớm nhất, cho nên mang thức ăn lên rất nhanh.
Một món rau xanh xào, một món đậu hũ gia đình, một món cá hấp, hai chén cơm lớn.
Cố Hải Triều đưa đũa qua, "Mau ăn đi, ăn xong lên lầu ngủ một lát, đến giờ anh gọi em dậy.”
Buổi trưa có thể nghỉ ngơi một chút, dưỡng đủ tinh thần.
Cố Vân Khê gắp một đũa cá hấp, nguyên liệu nấu ăn rất tươi ngon, thịt cá thơm ngon trơn mềm, "Ngày mai anh ở đây chờ em đi, coi chừng bị cảm nắng.”
Cố Hải Triều không phải là một người có tính cách cứng rắn, nhưng trong chuyện này lại đặc biệt kiên trì.
“Anh không yên tâm, ai biết hắc thủ phía sau màn kia có thể lại xuất âm chiêu hay không?”
Động tác gắp thức ăn của Cố Vân Khê dừng lại, "Anh cả, buổi tối em sẽ ở đây, anh lại đi đặt một gian phòng đi."
“Được rồi.” Cố Hải Triều vẫn còn sợ hãi, thật sự là bị dọa sợ: "Vậy buổi chiều anh trở về một chuyến, thu thập vài bộ quần áo.”
Nếu lại bị động tay động chân trên đường, khó lòng phòng bị.
Người ta không có chuyện gì không dám làm.
“Vạn nhất có người hỏi anh, anh cứ nói giấy báo thi bị cướp, hỏi tiếp thì anh cứ thở dài, những thứ khác đừng nói.”
Cố Hải Triều sửng sốt một chút, lập tức sắc mặt đại biến, "Em hoài nghi nội ứng ngoại hợp?”
“Khó nói, thử một lần sẽ biết.” Cố Vân Khê thấy anh không động đũa, gắp thức ăn cho anh, nhẹ giọng khuyên nhủ," Đừng nghĩ nhiều như vậy, quan trọng là thi tốt nghiệp trung học.”
Cố Hải Triều cũng không có cảm giác an toàn, "Anh càng muốn dọn đến nhà mới, nghỉ hè chúng ta dọn đi, trước tiên chen chúc dùng đồ cũ, còn đồ mới... trước tiên để trong tiệm phơi nắng một thời gian."
Ngoại trừ tổ hợp đồ nội thất, những thứ khác đều đã vào nhà mới.
Cố Vân Khê thì không sao cả, "Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.