Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 144:




Cố Hải Triều không thể không thừa nhận, em gái là một người cực kỳ kín đáo, "Nhưng em nói xem, ăng ten Teletubbies sẽ không tồn tại quá lâu.”
Đối với Cố Vân Khê mà nói, việc này cũng không tính là gì, "Đổi sản phẩm, chờ em thi xong sẽ cân nhắc nghiên cứu phát triển sản phẩm mới.”
Cô sắp xếp rõ ràng, Cố Hải Triều cũng không cần quan tâm, "Được, cứ nghe lời em, anh rảnh rỗi sẽ đi hỏi thăm chuyện này, cố gắng mua đất sớm một chút, xây nhà xưởng cũng cần thời gian.”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người hăng hái bừng bừng mặc sức tưởng tượng tương lai.
Ngày hôm sau, Cố Vân Khê dưới sự hộ tống của Khương Nghị vội vàng bước lên đoàn tàu tốc hành đi Hợp Phì.
Khương Nghị còn dẫn theo ba người bạn của gã, lần này cũng là muốn mua phiếu quốc khố, không thể đến không một chuyến.
Gã giới thiệu Cố Vân Khê cho bọn họ, nói là con nhà họ hàng, đến Khoa Đại khảo thí.
Các đồng bạn nhìn gã che chở đầy đủ cho một tiểu cô nương, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Có phải ân cần quá mức hay không? Nói là trẻ con nhà họ hàng, sao nhìn giống trẻ con nhà ông chủ hơn?
Cố Vân Khê từ trước đến nay khiêm tốn, cùng bọn họ chào hỏi một cầu, liền bò lên giường trên nghỉ ngơi, một đường không nói chuyện, ngủ một giấc liền đến nơi.
Nhà ga người người nhốn nháo, mấy người đàn ông thật vất vả che chở Cố Vân Khê xuống xe.
“Hai người đi dạo mua chút đặc sản đi, tôi đưa Tiểu Khê đến trường, chạng vạng gặp nhau ở sở giao dịch.”
“Được.”
Khương Nghị quen thuộc mang theo Cố Vân Khê đi tới Đại học Khoa học và Công nghệ, gã đã tới vài lần, giúp Cố Vân Khê mang đồ cho Tề Thiệu.
Trường học cho nghỉ hè, chú bảo vệ trực ban không cho bọn họ đi vào.
“Chú ơi, cháu tìm Tề Thiệu lớp thiếu niên.” Cố Vân Khê và Tề Thiệu thường xuyên trao đổi thư từ, biết rất nhiều chuyện của Tề Thiệu.
“Hắn đi theo thầy giáo làm hạng mục, cho nên không về nhà.” Bảo vệ hỏi, "Thầy của hắn tên gì?”
“Lý Chí Vĩ.”
Bảo vệ thấy cô nói đạo lý rõ ràng, tin tưởng vài phần, "Được, đợi chú gọi điện thoại trước.”
Trong phòng thí nghiệm, mấy người trẻ tuổi mặc áo blouse trắng ai bận việc nấy, đâu vào đấy.
Tiếng gõ cửa vang lên, một nhân viên công tác cất giọng nói, "Bạn Tề Thiệu, bảo vệ nói, có một cô bé chạy tới tìm cậu, người ở ngay cổng trường.”
Tất cả mọi người nhìn về phía một thiếu niên tuấn dật ở gần cửa sổ? vô cùng tò mò, cô bé sao? Tiểu tử này lớn lên có một khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết có bao nhiêu nữ sinh ái mộ hắn.
Thế nhưng hắn nổi danh là vật cách điện, đối với nữ sinh kính nhi viễn chi (*), nhưng tính tình lạnh như băng, trong mắt chỉ có sách vở.
(*) Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi.
Cô bé kia xem như đi một chuyến tay không.
Tề Thiệu lộ vẻ kinh ngạc, lập tức nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thiếu niên từ trước đến nay lãnh đạm như nước bỗng nhiên có cảm xúc phập phồng mãnh liệt, dẫn các đồng bạn tò mò không thôi.
Đều là người trẻ tuổi, chính là tuổi hiếu kỳ nhất, bọn họ nhìn nhau, nói "Đi, chúng ta cũng đi xem một chút.”
Rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể khiến Tề Thiệu chạy như điên vậy?
Tề Thiệu một đường chạy như bay, xa xa nhìn đến cửa lớn trường học, hắn mới chậm bước chân lại, điều chỉnh hô hấp, lúc này mới tỏ vẻ trầm ổn bước qua.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng quen thuộc kia, nhịn không được lộ ra một nụ cười, "Cố Vân Khê, nhóc tới rồi.”
Cố Vân Khê vẫn mặc một bộ đồ thể thao mộc mạc, cười khanh khách, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, đáng yêu lại hoạt bát.
Nhưng, lời nói kinh người, "Tề Thiệu, chúng ta hợp tác làm một việc lớn đi.”
Đám người theo đuôi: …???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.