Từng món ăn được đưa lên, mọi người như sói đói nhào tới, ăn cũng không ngẩng đầu lên.
Vì tranh đoạt miếng bồ câu kho tàu cuối cùng, hai bạn học nam thiếu chút nữa ra tay đánh nhau.
Đã lâu không được ăn đồ ăn ngon như vậy, so sánh ra, đồ ăn trong căn tin thật sự kém hơn rất nhiều.
Chờ mọi người ăn gần xong, cơm niêu đất sét kiểu Quảng được đưa lên, một mùi thơm nhanh chóng lan tràn khắp phòng, tất cả mọi người nhịn không được khịt khịt mũi, bỗng nhiên cảm thấy mình lại có thể.
Từng hạt cơm óng ánh, trộn với nước sốt đặc chế, đặc biệt ngon miệng thơm mềm, lạp xưởng hơi ngọt, phía dưới cùng có một tầng cơm cháy tiêu vang giòn giòn.
Cố Vân Khê thích ăn cơm cháy, mỗi lần ăn một miếng đều thỏa mãn nheo mắt lại.
Cô còn không quên khen một câu, "Tề Thiệu, tay nghề đầu bếp nhà anh thật tốt.”
Chuẩn xác giẫm trúng sở thích của cô, mọi thứ đều hợp tâm ý.
Khóe miệng Tề Thiệu khẽ nhếch, "Bọn họ là tay nghề gia truyền.”
“Thích thì ăn nhiều một chút, ông ấy còn có thể làm rất nhiều món ăn, chúng ta thay phiên gọi món.”
Cố Vân Khê mặt mày cong cong, "Được.”
Mỗi ngày có đồ ăn ngon, ngẫm lại cũng rất hạnh phúc.
Chờ cô có tiền, cũng tìm một hai đầu bếp, chuyên nấu cơm cho cô ăn, 365 ngày không trùng lặp!
Mọi người ném tới ánh mắt hâm mộ ghen tị, mau nhìn bọn hắn đi, tất cả đều đang cầu ăn chực!
Cơm nước xong, Khương Nghị cũng có chút tâm thần không yên, Cố Vân Khê chủ động đề nghị gã đi sở giao dịch kiếm tiền.
Nhiệm vụ chủ yếu nhất trong chuyến đi này của Khương Nghị là bảo vệ Cố Vân Khê và bồi thi, kiếm tiền ngược lại ở phía sau.
“Thật sự không cần tôi ở lại sao?”
Cố Vân Khê không phải trẻ con, năng lực thích ứng của cô mạnh hơn ai hết, "Không cần, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân, ở đây rất an toàn.”
Khương Nghị suy nghĩ một chút, "Vậy cô viết thư cho anh chị mình đi, nói, là quyết định của cô.”
Khóe miệng Cố Vân Khê co rút, được rồi.
Khương Nghị nhìn về phía thiếu niên trầm mặc ít nói, "Tề Thiệu, tôi giao Cố Vân Khê cho cậu, tuyệt đối không thể để cho cô ấy có nửa điểm sơ xuất, cô ấy còn bốn anh chị em, tôi cũng coi như là anh của Cố Vân Khê.”
Tề Thiệu là địa đầu xà, gia thế lại tốt, nhìn cũng không giống người bình thường, để hắn chiếu cố Cố Vân Khê, hẳn là lựa chọn tốt nhất.
Tề Thiệu khẽ gật đầu, "Tôi biết, yên tâm.” Cố Vân Khê dở khóc dở cười, hai người này thật sự coi cô là cô gái yếu đuối tay không đủ sức.
Có phải đã quên, cô còn có côn điện với lực sát thương rất mạnh hay không?
Đưa Khương Nghị cùng các bạn học xong, Tề Thiệu sắp xếp để Cố Vân Khê ở lại, thím Thiệu quét dọn phòng, trải đệm chăn hoàn toàn mới, lúc nào cũng đều có thể vào ở.
“Kế hoạch kia...” Cố Vân Khê còn muốn tâm sự về kế hoạch bị cắt ngang giữa chừng.
Tề Thiệu khoát tay cắt ngang lời cô, "Nhóc nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tinh thần sung mãn tham gia cuộc thi, trước mắt quan trọng nhất là cuộc thi, những chuyện khác đều để sau hãy nói.”
Hắn nói cũng đúng, không cần nóng lòng nhất thời.
“Được, vậy tôi lên đây.”
Cố Vân Khê dạo qua một vòng phòng khách, tuy nói là phòng khách, nhưng đồ dùng trong nhà đều là thời thượng nhất, phong cách trang trí đơn giản thoải mái lại không mất đi vẻ tao nhã.
Trang bị đầy đủ mọi thứ, nhà vệ sinh lại càng xa hoa, ngoại trừ bồn cầu xả nước, còn có một bồn tắm lớn.
Tắm nước nóng trong nhà vệ sinh, thay áo ngủ, thoải mái nằm trên giường.
Cô cho rằng trong hoàn cảnh xa lạ sẽ không ngủ được, nhưng, đầu vừa dính gối, vài giây liền ngủ thiếp đi.
Mà dưới lầu, Tề Thiệu lật một quyển kế hoạch thật dày, xem cực kỳ chuyên chú.
Càng xem, càng kinh diễm.
Phía dưới hệ thống quản lý chia làm bảy hệ thống con, rõ ràng, mua sắm, biên mục, in ấn, truy tìm thống kê, thông tin lưu thông và bảo trì hệ thống. Còn có thể thành lập tài khoản mượn đọc, cấp cho bạn đọc các loại thẻ mượn đọc khác nhau.
Còn vẽ các loại giao diện tương ứng, vừa xem liền hiểu ngay.
Chỉ cần nhìn vào những điều này, thì đã có một định hướng và khung chung, chỉ cần điền vào bên trong.
Tuy nói kỹ thuật là quan trọng nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có một phương hướng chính xác.
Nói cách khác, Cố Vân Khê làm xong giai đoạn đầu tiên, ý tưởng, thiết kế phương án, cụ thể tỉ mỉ đến loại trình độ này đúng là vô cùng hiếm thấy.
Tiếp theo chính là kỹ thuật hạch tâm, hắn tới tiếp nhận.
Thím Thiệu đi tới, "A Thiệu, Vân Khê tiểu thư ngủ rồi, đêm nay còn làm bữa khuya không?”
Tề Thiệu cất kỹ bản kế hoạch, khẽ gật đầu, "Làm đi, nếu cô ấy tỉnh thì ăn, không tỉnh thì ngày mai ăn sáng, ngày mai cô ấy phải tham gia cuộc thi, bữa sáng thanh đạm một chút.”
“Được rồi.”
Tề Thiệu đứng lên đi về phía cầu thang, thờ ơ nói, "Đúng rồi, chuyện này không nên nói với bên nhà cũ.”
Thím Thiệu sửng sốt một chút, "Vâng.”